Cô được đỡ ngồi xuống dãy ghế trước phòng bệnh, ông Phùng vẫn luôn nhìn vào bên trong. Khương Gia Hy khẽ nhíu mày nhìn anh :'Sao anh lại đến đây?'
\- 'Anh đã nói anh không thể tập trung được\, vậy chi bằng đến đây\. Ai ngờ gặp được cảnh tượng vừa rồi\, không nghĩ em hiền lành đến thế\. Vậy mà lúc trên giường như mèo hoang\.' Đường Duật Hành cởi chiếc áo khoác vest khoác lên người cô\.
Khương Gia Hy cắn môi :'Anh thôi đi.' Đang ban ngày lại lôi những chuyện này ra, da mặt của anh dày, nhưng cô thì không.
\- 'Anh định gửi quà gì cho bố em thế?' Cô khó hiểu hỏi\.
Đường Duật Hành vỗ đầu cô :'Không được thắc mắc.'
Lúc này cửa phòng bệnh mở ra, cả hai đứng dậy đi về phía bác sĩ. Ông Phùng hỏi.
\- 'Bác sĩ\, thế nào rồi?'
Vị bác sĩ ái ngại nhìn họ, Đường Duật Hành dùng ánh mắt trao đổi, vị bác sĩ như hiểu ra, lắc đầu :'Tình hình ổn hơn rồi, chỉ là đừng để bệnh nhân phải chịu thêm cú sốc nào nữa.'
\- 'Em vào đi\.' Anh nói với cô\, Khương Gia Hy không suy nghĩ nhiều\, cô đi vào trong\.
Lúc này vị bác sĩ mới từ từ nói :'Sức khỏe của bệnh nhân rất yếu, cộng thêm suy nghĩ tiêu cực, tâm bệnh khó chữa, chúng tôi thật sự không biết phải như thế nào?'
\- 'Vậy\.\.\.nếu bây giờ đưa sang nước ngoài\, sử dụng máy móc và thiết bị cùng với bác sĩ bên đó sẽ thế nào?' Đường Duật Hành nhíu mày hỏi\.
Vị bác sĩ lắc đầu :'Chịu thôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-buong-ra-toi-la-chi-dau-cua-cau/3243371/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.