Đến tối, Thụy Nhan đến thăm cô, tất cả các camera ghi lại mặt cô ta ở trung tâm mua sắm ngày hôm qua đều đã được cô ta xóa sạch. Mang theo trạng thái ngây thơ bước vào phòng.
\- 'Chị Hy?' Tiếng nói ấy nếu nghe lần đầu tiên sẽ khiến cho người ta lầm tưởng Thụy Nhan là một người hoạt bát và rất hiền lành\.
Khương Gia Hy quay lại nhìn cô ta, đôi mắt khóc từ đêm qua đến giờ đã bị đỏ hoe :'Ừ.'
\- 'Hôm qua chị không sao chứ? Chị làm em lo quá\. Em ngồi đợi chị mãi\, sau đó Duật Hành gọi đến hỏi em\.\.\.em mới biết chị gặp phải chuyện\. Xin lỗi\, em đưa chị ra ngoài mà không thể bảo vệ chị được\.\.\.' Cô ta áy náy nói\.
Khương Gia Hy cười gượng, nhớ đến lời của Tiểu Ngạn, cô bắt đầu đề phòng cô ta. Cũng có thể đã bị lừa dối quá nhiều nên bây giờ cô nhìn thấy ai cũng chẳng có cảm giác an toàn.
\- 'Chị hôm qua có bị gì không? Lạc Phong đó không ngờ lại khốn nạn như vậy\. Em sẽ cho hắn ta một trận để đòi lại công bằng cho chị\.\.\.' Thụy Nhan bất bình thay cô\, giả vờ nói\.
Khương Gia Hy thở dài, cố ngồi yên nghe cô ta nói nhảm. Một người giúp việc đi lên phòng cô.
\- 'Đại phu nhân\, Thụy tiểu thư\, cơm tối đã chuẩn bị xong rồi\, mời hai cô xuống dùng ạ\.'
Thụy Nhan kéo tay cô :'Mình đi thôi chị.'
\- 'Tôi mệt\, không ăn đâu\. Mọi người cứ ăn đi\.' Giọng cô hơi khàn\, yếu ớt nói\.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-buong-ra-toi-la-chi-dau-cua-cau/3243353/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.