\- 'Anh Tiểu Hành\.' Nhìn thấy cậu\, Thụy Nhan liền đứng phắt dậy\, khuôn mặt xinh đẹp khẽ ửng hồng\, giọng nói đầy vui mừng\.
Ông bà Thụy cười không ngớt :'Ôi, Tiểu Hành, con lớn đến vậy rồi sao? Tiểu Nhan mong con lắm...nào ngồi xuống đây đi..'
Đường Duật Hành đi đến ghế bên cạnh Thụy Nhan, cậu nho nhã ngồi xuống, cậu cảm nhận được Thụy Nhan luôn nhìn mình, ánh mắt đó quá lộ liễu.
\- 'Mọi người vẫn khỏe cả chứ ạ?' Cậu bây giờ giống như một người thanh niên đúng lứa tuổi\, năng động\, trẻ trung\, lễ phép và thu hút người khác\, gương mặt cũng gần gũi hơn rất nhiều\.
Bà Thụy cười :'Chúng ta sẽ khỏe hơn nếu như một ngày Tiểu Nhan không nhắc tên con vài chục lần.'
\- 'Con xem\, con bé nó thích con đến thế\.\.\.' Ông Đường vui vẻ nói\.
Thụy Nhan cười bẽn lẽn, nhìn anh rồi cúi mặt xuống. Bà Lâm vẫn giữ nét cười kia, ánh mắt có phần tính toán, phầm trăm cổ phần của Thụy gia nằm trong Đường thị không phải là ít, lần này nếu trở thành thông gia thì cuộc họp hội đồng quản trị sắp tới một là Đường Duật Hành sẽ được vào và giữ lấy số cổ phần kia, hai là Đường Gia Huy con trai bà. Nhưng sác xuất con trai bà được vào sẽ rất ít, vì bà có thể thấy được Đường Duật Hành trong mắt Thụy gia rất có giá trị lớn, nhưng vẫn hơn là rơi vào tay người ngoài.
Không sao, nếu rơi vào tay Đường Duật Hành thì bà sẽ lấy lại, chứ để rơi vào tay người ngoài thì số
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-buong-ra-toi-la-chi-dau-cua-cau/3243323/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.