Sau khi khóc một trận, tâm trạng đã thoải mái hơn, cô lau đi khuôn mặt nhem nhuốc của mình rồi nắm nhẹ lấy tay mẹ mình.
- 'Mẹ thấy trong người đã đỡ hơn chút nào chưa?'
Mẹ cô cười :'Bao năm nay vẫn thế cả, chỉ mới hai ngày thì thay đổi được gì chứ.'
- 'Hay chúng ta đến bệnh viện lần nữa đi.' Cô nói.
Bà lắc đầu :'Không cần đâu.'
- 'Khương Gia Hy, mày nghĩ mày trở thành Đại phu nhân của Đường gia thì không cần làm gì nữa sao? Mau xuống nấu cơm trưa đi, Nhược Nhy thích ăn súp gà, mày mau nấu cho nó đi.' Tiếng của mẹ kế cô truyền từ ngoài vào.
Mẹ cô nói :'Con bé mới về nhà, cô sai người giúp việc làm đi.'
- 'Nhưng Nhược Nhy nó thích ăn súp gà do nó nấu, sao hả? Có làm được không?' Bà mẹ kế chống nạnh, lớn tiếng.
Khương Gia Hy vỗ nhẹ mu bàn tay mẹ cô rồi đứng dậy :'Con sẽ xuống ngay.'
- 'Nhanh lên một chút.' Nói rồi bà ta quay người bước đi.
Cô xuống bếp, người giúp việc thấy cô liền nói :'Đại tiểu thư, cô về rồi.'
- 'Vâng, chào dì.' Cô nói rồi đeo tạp dề, bắt đầu rửa những đồ cần thiết cho món súp.
Đến tối, bố cô trở về, thấy cô ông liền hỏi :'Tại sao Đường Gia Huy không về cùng con?'
- 'Anh ấy bận rất nhiều chuyện, mình con về là được rồi.' Cô thản nhiên trả lời.
Ông Khương cau mày :'Nhưng ta cần nói với nó rất nhiều chuyện, những việc ở công ty...'
- 'Không phải con chỉ cần gả đi thôi sao? Chả nhẽ còn phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-buong-ra-toi-la-chi-dau-cua-cau/151382/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.