Chương trước
Chương sau
Bữa cơm mừng Giang Đề gia nhập EOG là ở một quán ăn Quảng Đông.

Bốn người chọn quán ăn, Giang Đề mời khách.

Không may là lúc đến thì quán ăn quá đông, vì vậy phải ngồi chờ.

Mấy người ngồi trên một cái ghế dài, từng người từng người cúi đầu nghịch điện thoại.

Trần Hiệt ngồi cạnh Giang Đề.

Trần Hiệt đang chơi đấu địa chủ, đấu rồi đấu, dần dần cảm giác thiếu niên bên người hình như cách hắn càng ngày càng xa.

Hắn liếc mắt, phát hiện Giang Đề đã lặng yên di chuyển đến mép ghế, cách hắn hơn 5 cái mông.

Mặt cũng không cho hắn nhìn lấy nửa cái, chỉ chừa ra cái ót mượt mà lạnh lùng.

Trần Hiệt: "...."

Khóe miệng Trần Hiệt giật giật, nói: "Không phải chứ tiểu thiếu gia, hơn một năm rồi, cậu vẫn còn thù tôi sao?"

Các đồng đội nghe thấy vậy, tất cả đều quay đầu nhìn về phía hắn.

Ba mặt ăn dưa.jpg

Trần Hiệt day day ấn đường, có chút dở khóc dở cười.

Sự việc phải kể từ một năm trước—-

Một năm trước, Giang Đề bị mẹ tống vào trại hè để cai nghiện internet.

Vì mẹ Giang là giáo viên tiếng Anh cấp 3 của Trần Hiệt, nên trước khi trại hè bắt đầu, hắn nhận được một cuộc điện thoại từ mẹ Giang, đại khái là hy vọng hắn "chiếu cố" nhóc con phản nghịch nhà cô một chút, phải loại bỏ mong muốn chơi chuyên nghiệp của Giang Đề.

Người lớn tự mình mở miệng nhờ vả, với hắn cũng chẳng nghĩ nhóc con này có bao nhiêu thiên phú, nên hắn không do dự đồng ý luôn.

Vì vậy, khi ở trại hè, hắn tự thân ra trận, cho Giang Đề nếm không ít khó khăn.

Ai mà tưởng tượng được, nhóc con này không chỉ có thiên phú hơn người mà càng cản lại càng hăng, nhận được danh hiệu quán quân toàn kỳ huấn luyện.

Sự việc đến đây ngày càng phức tạp.

Giang Đề muốn chơi chuyên nghiệp, EOG cũng muốn giữ cậu lại nhưng mẹ Giang kiên quyết không đồng ý.

Mà Trần Hiệt, biến thành một người có lỗi lớn nhất, mở không được đóng cũng chả xong.

Huấn luyện viên ghét bỏ hắn vì là gián điệp.

Giang Đề hận hắn làm gián điệp, là con mắt của mẹ Giang.

Chỉ là Trần Hiệt không nghĩ rằng, lần Giang Đề hận hắn này, kéo dài suốt một năm trời.

Lúc nãy ở căn cứ, nhóc con thế mà lại cho rằng hắn sẽ lại mách lẻo với mẹ Giang.

Chậc, nhóc con còn chưa thèm buông bỏ thù hận đâu.

"Phụt—--"

Sau khi các đồng đội nghe xong, phun ra một tiếng cười nhạo không thương tiếc.

Đội trưởng, đáng lắm.

***

Trần Hiệt nhìn chằm chằm cái ót mượt mà lạnh lùng kia, tự hỏi bản thân cách làm hòa với nhóc con.

Dù sao thì cũng là đồng đội, về sau còn phải cùng nhau thi đấu lấy cúp đó.

Đúng lúc này, hắn phát hiện tư thế của Giang Đề không quá tự nhiên, cậu đang nhìn chằm chằm về một hướng giống như đang xem cái gì đó.

Hắn nhìn theo tầm mắt của nhóc con, thấy trên vách tường nhà ăn có treo một cái TV LCD, TV đang chiếu lại trận chung kết thế giới game "Khư Mang Huyền Thoại" vào tháng trước.

Trận kia, EOG năm lần bảy lượt bị áp sát, không thể bảo vệ chức vô địch, ngậm ngùi bị cướp mất ở trận chung kết.

Giang Đề xem thi đấu rát nghiêm túc, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm màn hình TV.

Vừa vặn chiếu tới ván cuối khi EOG bị hạ gục, máy quay lia tới đội trưởng EOG cùng đội trưởng đội Fig đến từ Đức.

Hai người đội trưởng này, đều đã từng là người đi đường Top mạnh nhất.

Phải gọi đây là trận đấu giữa vua với vua, đạo diễn thường xuyên chuyển tầm nhìn lên đường Top.

Không phụ sự mong đợi của mọi người, mỗi một lần giao tranh của bọn họ, đều chấn động thị giác.

—--Dự đoán chính xác, tốc độ tay kinh người, thao tác tuyệt cà là vời.

Phong thần chỉ trong nháy mắt.

Khi Trần Hiệt chỉ còn không đến 500 máu, hắn giết ngược đối thủ.

Hình ảnh như trong phim khoa học viễn tưởng, fans ở hiện trường bị ngợp, nhao nhao đứng dậy.

Giọng ai nấy đều trở lên khàn khàn, điên khùng hò hét:

"Pray—-Chúa cứu thế của EOG!!"

Pray, là ID game của Trần Hiệt.

Nhưng chúa cứu thế của EOG cũng không cứu vớt nổi khu vực Hoa Quốc.

Rõ ràng chức vô định và thắng lợi chỉ gần ngay gang tấc, mà thời điểm cuối cùng, AD Hoa Huyền đột nhiên bị giết chết bởi đòn tấn công chính xác của đối phương.

Trong khoảnh khắc tuyển thủ lên bảng đếm số, toàn bộ mọi người mất đi nhịp điệu, thế trận mất cân bằng.

Sau ngắn ngủi 62 giây, EOG bị lật ngược tình thế, đẩy rớt nhà chính.

Thật ra Giang Đề đã xem phát sóng trực tiếp trận chung kết rồi.

Đêm bảo vệ chức vô địch thất bại ấy, toàn bộ khu vực này đều sửng sốt.

Mọi người hung hăng như thú hoang, chỉ toàn sỉ nhục và tuyệt vọng.

5 năm. Suốt 5 năm trời.

Khu vực Đại Lục không năm nào giành được chức vô địch thế giới.

Mà thua ở trận chung kết, lỡ mất chức vô địch, EOG đã có lịch sử 2 lần.

Có thể nói rằng, EOG làm tan nát tất cả trái tim của mọi người trên khu vực Hoa Quốc.

***

"Các anh đẹp trai này, có bàn cho các anh rồi, cùng tôi lên tầng hai nhé."

Thanh âm của người phục vụ kéo Giang Đề về hiện thực, cậu ngẩng đầu, thấy các đồng đội đã lục đục đứng dậy.

Cậu cầm chiếc mũ lưỡi trai đi theo mọi người.

Giang Đề không hiểu, tại sao đi lên tầng 2 cũng phải đi thang máy.

Người chờ thang máy rất đông, cửa thang máy vừa mở, cậu đã bị mọi người xô đẩy vào bên trong.

Sau đó, cậu như con cá chết bị xô vào trong góc.

Tiếp đó, cơ thể cậu đâm sầm vào vòng tay của người khác.

Cằm tựa trên vai đối phương, eo bị hai bàn tay to ôm lấy, bên tai Giang Đề vang lên một tiếng rên khẽ của đàn ông.

Hô hấp Giang Đề cứng lại, ngẩng đầu.

Bốn mắt nhìn nhau với Trần Hiệt.

Trần Hiệt đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt đào hoa bỡn cợt.

Tim Giang Đề đập lệch mất nửa nhịp, hô hấp cứng lại, cơ thể theo bản năng lùi ra sau.

Trần Hiệt đan tay vào nhau, áp cậu vào trong lồng ngực, lưng dựa vào tường, hơi giương cằm, lười nhác mà nói: "Đừng nhúc nhích, kì quái."

Chóp mũi Giang Đề khẽ chạm trên áo của nam nhân, mùi cam quýt nhàn nhạt nhẹ nhàng quấn quanh mũi.

Cậu mím môi, trong lòng tự lẩm bẩm, nếu chặt đi đôi tay của Trần Hiệt, cậu sẽ bị kết án nhiều nhất bao nhiêu năm tù?

Vài giây sau đã đến tầng hai.

Giang Đề lạnh lùng đẩy Trần Hiệt ra, mặt không cảm xúc bước ra ngoài thang máy.

Trần Hiệt ngoắc ngoắc khẩu trang, bất đắc dĩ cười khẽ.

Cơn tức giận của bạn nhỏ đúng thật không phải một chốc là dỡ bỏ được.

***

Khi ngồi xuống ghế, bị ảnh hưởng bởi trận đấu được phát ở sảnh vừa nãy, sắc mặt mọi người đều không tốt lắm.

Triệu Bắc Nam hung hăng ném khăn quàng cổ và mũ sang một bên, cả giận: "Má nó, vận may cứt chó, lần nào cũng chỉ kém có một chút...."

Trần Hiệt lười biếng ngồi xuống cạnh Giang Đề, không kiên nhẫn ngắt lời anh, nói: "Được rồi, chuyện cũng đã qua."

Triệu Bắc Nam hậm hực: "Tui chỉ muốn lấy chức vô địch thôi, sao lại khó như vậy chứ?"

Time cười khổ: "Có ai nói không khó đâu?"

Mọi người thật sự không muốn nói về chủ đề này chút nào.

Cloud liếc sang Giang Đề, thuận miệng hỏi: "Giang Đề, nghe nói cậu chơi AD rất giỏi, thế vì sao trước đó cậu lại đi SP cho các chiến đội kia?"

Giang Đề khẽ nâng mí mắt, nhàn nhạt nói: "Bị lừa, không có lựa chọn."

Giang Đề không có ý định nói tiếp.

Cậu cúi đầu xem thực đơn, cái cổ thon dài nhô ra từ cổ áo trắng thon dài tuyệt đẹp, hàng mi dài đen nhánh bị ánh đèn hắt ra 2 cái bóng lạnh lùng.

Thật là một nhóc quái gở lạnh nhạt.

Bốn ông già liếc mắt nhìn nhau, đều cười cười, cảm thấy bất lực lại thú vị.

***

Sau khi ăn xong.

"Xin chào, tổng cộng là 1052 tệ, xin hỏi ngài quét mã hay trả tiền mặt ạ?"

Giang Đề đứng trước quầy thu ngân, quét mắt qua tờ hóa đơn, nhấp nhấp môi.

Rồi sau đó, cậu lôi điện thoại ra, kiểm tra số dư tài khoản.

Đủ.

Có thể thanh toán.

Giang Đề mở mã thanh toán chuẩn bị quét mã tính tiền, đúng lúc này, một bàn tay với khớp xương rõ ràng đột nhiên duỗi đến, che máy quét mã của quán.

Giang Đề quét mã thất bại, thu điện thoại lại, nhìn về phía Trần Hiệt một cách khó hiểu.

Trần Hiệt xoa đầu tóc mềm mại của cậu một chút, nói: "Vội cái gì?"

Giang Đề bị xoa đầu, sắc mặt rất xấu.

Cậu cho rằng đối phương muốn thanh toán giúp cậu, liền nói: "Đã thống nhất là tôi mời, không cần anh trả, tôi tự trả."

Trần Hiệt cong cong khóe môi, lấy cái ví da ở trong túi ra, ngón tay thon dài lấy ra một tấm thẻ.

"Không tranh với cậu, cậu muốn trả thì cậu trả thôi." Hắn dừng một chút, sau đó quay đầu nói với thu ngân: "Quẹt thẻ hội viên trước."

"Được ạ." Thu ngân lấy thẻ hội viên quẹt một cái, cười tủm tỉm nhìn về phía Giang Đề: "Cậu đẹp trai, giảm 40% ạ."

Giang Đề ngẩn ra.

Cậu ngẩng đầu, yên lặng nhìn Trần Hiệt.

Trần Hiệt vừa lúc lại giơ tay xoa nhẹ đầu của cậu, vì vậy sợi tóc đỏ trên trán của cậu ngốc nghếch dựng lên.

Giang Đề: "...."

Giang Đề híp đôi mắt xinh đẹp, hung dữ nói: "Không được xoa đầu tôi!"

Trần Hiệt: "...."

Trần Hiệt thu tay về, nhóc con hung dữ thật đó.

***

Vì vẫn còn trong mùa giải, công việc ở căn cứ cũng không nhiều.

Giang Đề ở EOG nhàn nhã ba ngày nay, nhưng thật ra trong thời gian này cậu được kéo đi làm một chuyện rất quan trọng.

—---Đoán mệnh tính phong thủy.

Vào ngày này, giám đốc sẽ tiêu một số tiền lớn để mời một vị đại sư đến căn cứ xem phong thủy.

Giám đốc dùng vẻ mặt nịnh nọt cười đến nở hoa, nói: "Hai năm nay liên tục thua trận vô địch thế giới, chắc chắn là phong thủy của phòng huấn luyện chúng ta không tốt, đại sư à, xin ngài làm một phép tính toán, phải thay đổi như thế nào mới có thể đổi vận ạ?"

Đại sư cầm la bàn lên bấm tay tính toán, chỉ vào năm chiếc ghế trong phòng huấn luyện, đáp: "Bàn ghế máy móc để không đúng chỗ. Hãy đưa sinh thần bát tự của họ cho thầy để thầy tính."

Xem phong thủy còn phải biết bát tự?

Điều này đã chạm vào điểm mù kiến thức của một đám thanh niên nghiện internet.

Sau khi bọn họ đưa bát tự của bản thân ra, đại sư thần cơ diệu toán một hồi, xếp phòng huấn luyện thành một cái trận.

Ban đầu chỗ ngồi của mọi người được sắp xếp thành một hàng thẳng tắp, sau khi được đại sư sắp xếp, năm cái máy được xếp thành hình ngôi sao 5 cánh.

Hơn nữa, vị trí ngồi của từng người đều được chú thích đầy đủ.

Giang Đề bị xếp ngồi phía tay trái của Trần Hiệt, kế bên hắn cùng nhau ngồi.

Thân là SP, Triệu Bắc Nam lập tức cạn lời, gào mồm nói: "AD của tui đâu? Bé AD của tui sao lại ngồi cạnh một tên đi đường đơn vậy? Đại sư ngài biết lễ nghĩa không?"

Giám đốc đập vào đầu anh: "Im mồm, sao lại nói chuyện với đại sư như thế?"

Triệu Bắc Nam kháng nghị: "AD cần SP, anh mau xin đại sư cho Giang Đề trở lại đi."

Ai ngờ thế mà đại sư lại nói: "Lời này sai rồi, hai người họ có bát tự cực kì hợp nhau, ở gần nhau, không chỉ giúp sự nghiệp thăng hoa, được sao Hồng Loan chiếu sáng, chắc chắn sẽ có việc mừng."

Đại sư nói xong câu này, toàn bộ phòng huấn luyện trở lên an tĩnh.

Căn phòng tràn ngập dấu chấm hỏi không thể chen vào, đập thẳng vào trán Trần Hiệt vừa vào cửa.

Trần Hiệt ôm một cái thùng nhỏ đi vào, sau hắn là mấy nhân viên công tác khênh thùng to.

Trần Hiệt thấy nhóm giám đốc huấn luyện viên với đồng đội vẻ mặt kì quái nhìn hắn, liền hỏi: "Làm sao vậy?"

Mọi người nhìn hắn, muốn nói lại thôi.

Đúng lúc này, Giang Đề vừa uống sữa bò vừa đi đến.

Triệu Bắc Nam thấy thế, như cơn lốc chạy lên, đẩy thiếu niên vào người Trần Hiệt, nói: "Đại sư vừa nói, bát tự hai người rất xứng đôi, là một cặp."

"Khụ!" Giang Đề sặc sữa bò. "???"

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Trần Hiệt, Trần Hiệt cũng rũ mắt nhìn cậu.

Bốn mắt nhìn nhau, khóe môi Trần Hiệt cong lên, cười vừa lưu manh vừa hư hỏng, nói: "Nhóc con, mặt cậu đỏ lên rồi."

Đó là bị sặc!

Giang Đề thuận tay lấy một chiếc gối ôm từ ghế bên cạnh quật thẳng vào khuôn mặt gợi đòn của Trần Hiệt.

Sau đó, lạnh lùng xoay người đi ra.

Một phòng người thấy thế, đầu tiên là kinh ngạc hít sâu, sau đó...

Triệu Bắc Nam: "Đánh ngầu lắm, mọi người vỗ tay!!!"

Bộp bộp bộp, một phòng người vỗ tay như hải cẩu, chúc mừng Trần - đội trưởng không biết xấu hổ - Hiệt, thích tùy thời tùy chỗ trêu nhóc AD tính nóng như kem.

Trần Hiệt: "...."

Sự uy nghiêm của đội bị một nhóc con phá tan, đau buồn.jpg
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.