Chương trước
Chương sau
Với tất cả tình yêu thương, sự trân trọng và xót thương của mình dành cho Chúng Thanh Phong, cuối cùng Trương Mỹ Vân cũng thuyết phục được anh.
Tuy chưa đồng ý sẽ tha thứ cho Cầm Ngọc Hải nhưng Chúng Thanh Phong đã miễn cưỡng thoả hiệp với Trương Mỹ Vân trước sự bướng bỉnh, ngang ngược của cô.
Võ Quế Sơn ngôi trong ô tô đợi trước căn biệt thự cũ nhà họ Cầm, thấy Trương Mỹ Vân vừa lôi vừa kéo Chúng Thanh Phong ra xe, trong lòng anh vô cùng nhẹ nhõm.
Trước đây không phải Quế Sơn chưa từng khuyên can Thanh Phong mà là khuyên thể nào đại boss cũng không nghe.
Nhưng Trương Mỹ Vân làm được điều đó chứng tỏ cô có một vị trí rất quan trọng trong lòng đại boss nhà anh.
Kể từ hôm đó, Võ Quế Sơn và Trương Mỹ Vân tránh không nhắc tới chuyện liên quan tới Cầm Ngọc Hải trước mặt Chúng Thanh Phong nữa.
Cuộc sống của Trương Mỹ Vân và Chúng Thanh Phong trở lại vui vẻ, hạnh phúc như trước đây.
Thậm chí Thanh Phong còn cảm thấy hài lòng hơn khi cuối cùng Mỹ Vân cũng đồng ý công khai mối quan hệ của họ ở tập đoàn.
Có điều Chúng Thanh Phong vẫn không hiểu vì sao đột nhiên Trương Mỹ Vân lại thay đổi cách xử sự với mình.
Trước đó không phải cô đang giận anh, tự mình gây ra chiến tranh lạnh hay sao? Một khi đã nảy sinh thắc mắc trong lòng, Chúng Thanh Phong cần phải tìm được lời giải đáp, nếu không anh sẽ chẳng tập trung làm được việc gì hết.
Vì vậy trong một lần đang ăn trưa cùng nhau, Thanh Phong đã chủ động hỏi Trương Mỹ Vân: "Sao em lại hết giận anh thế?"
Sau cuộc gặp mặt với Phạm Khả Hân, Trương Mỹ Vân nhận ra mình đã vô lý thế nào khi ghen tuông, hờn giận, trách móc, hiểu lầm Chúng Thanh Phong là kẻ bắt cá hai tay nên khi anh đề cập tới vấn đề này cô không khỏi xấu hổ.
"Em có giận anh à? Em giận anh lúc nào, sao em chẳng nhớ gì hết nhỉ?"
Trương Mỹ Vân giả bộ ngây ngô.
Bất ngờ Chúng Thanh Phong vươn tay qua bàn, nhéo má Trương Mỹ Vân, nhìn thẳng vào mắt cô chất vấn: "Em tự khai ra hay để anh đi điều tra?"
Trương Mỹ Vân cụp mắt xuống, cúi đầu không dám đối diện với Chúng Thanh Phong.
Cô biết mình cần phải cho anh một câu trả lời thích đáng.
Nhưng Mỹ Vân không biết bắt đầu từ đâu.
Thấy Trương Mỹ Vân không trả lời, Chúng Thanh Phong thả tay ra, dựa lưng vào ghế nhìn cô nghiêm túc nói: "Anh nghĩ hai người muốn đi xa với nhau thì phải thật sự tin tưởng nhau.
Cần chia sẻ với nhau những vướng mắc trong lòng để có thể cùng nhau tháo gỡ.
Nếu em có bất cứ điều gì không hài lòng về anh, cứ trực tiếp trao đổi với anh.
Có như vậy anh mới biết mình sai ở đâu để sửa chứ"
Nhận thấy sự chân thành của Chúng Thanh Phong, Trương Mỹ Vân lí nhí thú nhận: "Em đã gặp Khả Hân"
"Em gặp Khả Hân làm gì?"
Chúng Thanh Phong tò mò hỏi.
Trương Mỹ Vân nhún vai đáp: "Bọn em uống cà phê, tâm sự với nhau một vài chuyện."
Dường như đã nắm được chút manh mối, Chúng Thanh Phong nheo mắt nhìn Trương Mỹ Vân vẻ ngờ vực: "Là Khả Hân đã nói với em về chuyện giữa anh và Cầm Ngọc Hải ư?"
Trương Mỹ Vân không phủ nhận chuyện đó.
Cô gật đầu trả lời: "Đúng vậy! Cô ấy nhờ em thuyết phục anh"
"Còn gì nữa?"
Rõ là Trương Mỹ Vân không mong chờ Chúng Thanh Phong hỏi thêm bất cứ điều gì nên cố tỏ ra ngạc nhiên: "Hả?"
"Hả hử gì, hai người các em còn nói thêm chuyện gì nữa mà em thay đổi cách cư xử với anh?"
Không muốn nói cho Chúng Thanh Phong biết việc mình nghi ngờ nhân phẩm của anh nên Trương Mỹ Vân lấp liếm bảng một câu trả lời chung chung: "Thì chúng em tâm sự, chuyện của phụ nữ thôi"
"Cụ thể là chuyện gi?"
Chúng Thanh Phong vẫn muốn biết tới củng.
"Nói chung là chuyện anh không cần biết đâu"
Cách nói chuyện mập mờ, không rõ ràng của Trương Mỹ Vân khiến Chúng Thanh Phong nghi ngờ cô đang giấu anh điều gì đó.
Nhưng nếu cô kiên quyết giấu tới cùng thì có lẽ đó là chuyện anh thật sự không cần biết.
Để thay đổi đề tài cuộc nói chuyện, Trương Mỹ Vân chủ động hỏi chuyện liên quan tới Ngô Chí Kiên.
Chúng Thanh Phong trả lời bảng giọng tỉnh queo: "Ngô Chí Kiên đã chết trong cuộc hỗn chiến với ông trùm mafia ở khu vực Tam Giác Vàng rồi"
"Chết...
chết sao?"
Chúng Thanh Phong gật đầu xác nhận.
"Có thấy xác không anh?"
"Em yên tâm Võ Quế Sơn đã đích thân xác nhận rồi"
Trương Mỹ Vân gật gù: "Vậy xem như Khả Hân đã thật sự được tự do rồi"
Chúng Thanh Phong nhớ lại khi anh hẹn gặp Phạm Khả Hân ở một quán cà phê để thông báo cho cô tin về Ngô Chí Kiên.
Khi biết hẳn ta đã chết, Khả Hân đã ngồi dựa sâu vào ghế.
Cô không có cảm xúc gì giống như đang vui vẻ cả.
Thấy cô thừ người ra, anh hỏi: "Em đang nghĩ gì vậy?"
"Em chỉ thấy trống rỗng thôi"
Chúng Thanh Phong đặt tay lên tay Phạm Khả Hân, vỗ về an ủi.
"Mọi chuyện đã qua cả rồi.
Từ nay em đã có thể bắt đầu một cuộc đời mới, không cần phải sợ hãi, hay trốn chạy bất kỳ ai nữa."
Phạm Khả Hân nhìn Chúng Thanh Phong, đôi mắt ướt của cô ánh lên sự biết ơn sâu sắc.
"Cảm ơn anh rất nhiều "
"Đó là trách nhiệm và nghĩa vụ của anh, em không cần phải cảm ơn anh"
Đột nhiên Chúng Thanh Phong ngước nhìn Trương Mỹ Vân hỏi: "Anh đã hứa sẽ chăm sóc cho Khả Hân, em có phiền lòng vì điều đó không?"
Trương Mỹ Vân tự hỏi lòng mình liệu cô có thấy phiền lòng vì Chúng Thanh Phong sẽ dành một góc trái tim anh cho Phạm Khả Hân không? Thành thật mà nói cô gái nào chẳng muốn người đàn ông của mình dành toàn tâm toàn ý cho mình.
Nhưng qua cuộc gặp gỡ, nói chuyện với Phạm Khả Hân, Trương Mỹ Vân biết rằng người phụ nữ đó xứng đáng nhận được sự quan tâm, trần trọng từ Chúng Thanh Phong.
Hơn nữa tình cảm mà Chúng Thanh Phong và Phạm Khả Hân dành cho nhau không phải là tình yêu.
Mà giống như anh nói, đó là tình thương, là tình thân.
Khẽ lắc đầu Trương Mỹ Vân nói với tất cả sự bao dung: "Em không thấy phiên gì hết, em nghĩ đó là việc anh nên làm"
Chúng Thanh Phong nhìn Trương Mỹ Vân, đôi mắt anh thoáng hiện lên sự kinh ngạc.
"Nếu em cảm thấy không thoải mái thì cứ nói ra, đừng để trong lòng."
"Không có gì là không thoải mái cả.
Khả Hân là cô gái tốt, cô ấy xứng đáng có được một cuộc sống hạnh phúc"
"Em thật sự nghĩ như vậy sao?"
"Đương nhiên rồi!"
Trương Mỹ Vân gật đầu.
Nghe Trương Mỹ Vân nói vậy, Chúng Thanh Phong có thể thở phào nhẹ nhöm rồi.
Anh vươn tay ra, năm lấy bàn tay cô đang đặt trên bàn, siết nhẹ, nói với giọng chân thành: "Cảm ơn em"
Trương Mỹ Vân nở nụ cười ấm áp với Chúng Thanh Phong.
Qua những lời Phạm Khả Hân nói, Trương Mỹ Vân đoán rằng Chúng Thanh Phong cũng yêu mình.
Chỉ có điều anh chưa nhận ra điều đó mà thôi.
Nhưng cô không vội.
Cô có rất nhiều thời gian, không lo không có cách để khiến anh phải thừa nhận.
Thời gian vừa qua, trải qua nhiều chuyện khiến Trương Mỹ Vân nhận ra có một loại cảm giác tốt vô cùng.
Chính là biết người kia, sẽ không dễ dàng rời bỏ bạn đi.
Bất luận trải qua hiểu lầm, cùng tranh chấp nhiều đến như thế nào, lượn quanh một vòng vẫn là trở về bên nhau.
Yêu nhau thật sự, chẳng qua là cho nhau một loại kiên định.
Giống như tình cảm Mỹ Vân dành cho Thanh Phong, không gì có thể thay đổi.
Cho dù trước đây cô nghỉ ngờ Thanh Phong không yêu mình, nhưng vẫn không thể ngừng việc yêu anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.