Thấy Trương Mỹ Vân loay hoay một lúc mà chưa đứng dậy được, một tên đàn em của Định Râu chìa tay ra đỡ cô. "Cô đang mang bầu à?" tên đàn em của Định Râu kinh ngạc hỏi. Trương Mỹ Vân cũng ngạc nhiên không kém: "Sao anh biết?" "Vợ tôi cũng đang mang bầu đứa thứ ba rồi nên nhìn qua là biết thôi." "Vợ anh mang bầu tháng thứ mấy rồi?" Trương Mỹ Vân chỉ hỏi xã giao theo phép lịch sự ai dè tên đàn em của Định Râu có vợ đang mang bầu tháng thứ năm hứng chí nói thao thao bất tuyệt như một cái máy, chia sẻ với cô tất tần tật kinh nghiệm trong quá trình chăm vợ bầu của mình. Nếu Trương Mỹ Vân không ngắt lời anh ta có lẽ anh ta nói bảy bảy bốn chín ngày cũng không hết: "Rất cảm ơn những chia sẻ hữu ích của anh, nhưng bây giờ tôi phải đưa anh tôi tới bệnh viện để kiểm tra." "Cô định tới bệnh viện bằng cách nào?" Định Râu hỏi. "Đương nhiên là phải đi nhờ mọi người một đoạn đường rôi, nếu mọi người không thấy phiên..." Trương Mỹ Vân tươi cười nói. Định Râu nhìn Trương Mỹ Vân chằm chằm: "Cô đang được voi đòi Hai Bà Trưng đấy à?" "Dù sao xe 16 chỗ rộng như vậy, 3 người ngồi cũng không hết đúng không? Vả lại hai anh em tôi cũng chỉ ngồi 2 ghế thôi, vẫn thừa 11 ghế cơ mà..." Trương Mỹ Vân chớp chớp mắt, nói một cách hồn nhiên. Sống tới ngần này tuổi, đầu cũng đã hai thứ tóc, tiếp xúc qua không biết bao nhiêu hạng người, nhưng người như Trương Mỹ Vân vẫn là lần đâu Định Râu gặp. Gã cảm thấy ở cô gái nhỏ này có điều gì đó rất đặc biệt. Còn đặc biệt thế nào thì gã cũng không thể nói cụ thể được. "Người ta bảo kiếp trước phải quay đầu nhìn nhau 500 cái thì kiếp này mới có thể đi lướt qua nhau. Đằng này chúng ta không chỉ đi lướt qua mà còn ngồi ăn gà quay, khoai tây chiên, tâm sự với nhau cả tiếng đồng hồ chứng tỏ kiếp trước phải quay đầu nhìn nhau 5 triệu cái. Nhân duyên giữa chúng ta sâu nặng như vậy, lẽ nào các anh thấy chúng tôi gặp khó khăn lại không giang tay giúp đỡ, đúng không?" Trương Mỹ Vân nói thao thao bất tuyệt như một cái máy nhả chữ. Định Râu nói nhỏ dần. Mặc dù công việc của Định Râu và hai tên đàn em chẳng cao quý gì, nói trắng ra việc cho vay nặng lãi, kiếm tiền trên mồ hôi, xương máu của người khác là vô cùng thất đức nhưng Trương Mỹ Vân cho rằng ẩn sâu trong lớp vỏ gai góc, lạnh lùng, tàn nhẫn của họ vẫn là tính người. Bằng chứng là họ đã không làm hại Trương Mỹ Vân, thậm chí còn khá tử tế khi giúp cô đưa Trương Bá Thái tới bệnh viện. "Các anh đối xử với người khác thế nào tôi không biết, nhưng nếu các anh đã đối xử tốt với tôi thì tôi không thể cư xử tệ với các anh được. Đó là quan điểm sống của tôi." Trương Mỹ Vân nói. Định Râu đưa tay võ lên vai Trương Mỹ Vân: "Có nghĩa khít" "Cảm ơn mọi người đã không lấy đi một quả thận của anh tôi. Cũng cảm ơn mọi người đã đưa anh em tôi tới bệnh viện." Trước lúc theo y tá đẩy băng ca đưa Trương Bá Thái vào bệnh viện, Trương Mỹ Vân đã móc hết tất cả tiên trong ví ra, khoảng gần 2 triệu, đưa cho một trong hai tên đàn em của Định Râu hào sảng nói: "Trong người tôi chỉ còn từng này tiên thôi, anh em câm tạm mang đi gọi nồi lẩu ăn cho ấm bụng nhé. Khi nào có cơ hội gặp lại, tôi sẽ mời mọi người một bữa tử tế sau." Hai tên đàn em của Định Râu quay sang nhìn nhau. Họ vô cùng kinh ngạc trước hành động của Trương Mỹ Vân. Chính họ đã bắt cóc anh trai cô, đánh cho hắn phải nhập viện vậy mà cô còn cảm ơn họ, thậm chí cho họ tiên đi ăn lẩu nữa. Cô gái này có phải người trái đất không vậy? "Chúng tôi cũng có tiên mà. Cô cứ giữ lại mà tiêu." một tên đàn em thắc mắc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]