Cả người Đường Y không còn chút sức lực. Mặc dù có thể cảm nhận được nguy hiểm nhưng cô không cách nào phản kháng.
Vô duyên vô cớ lại bị lôi đi? Rốt cuộc bọn họ muốn gì?
Đường Y rất sợ. Cô cố gắng không khóc, phải nén nhịn. Nén nhịn mới được. Bọn chúng dìu cô vào thang máy, ấn thang lên tầng cao nhất của khách sạn.
Thấy dãy hành lang dài vô tận như địa ngục tâm tối ở trước mắt. Đường Y vô lực giọng yếu ớt, chữ có chữ không bật ra:
“Các người muốn làm cái gì?”
Người đàn ông nói nhỏ vào tai Đường Y: “Phòng 2100B". Như bị bỏ bùa, Đường Y cứ làm theo lời hắn nói chậm chạp đi đến. Vừa đi đến cửa, một bàn tay kéo Đường Y vào bên trong.
“Em bé, sao đến muộn vậy.”
Đường Y bị người đàn ông to lớn kia bao phủ vác lên vai ném lên chiếc giường lớn. Nhìn người đàn ông bắt đầu cởi quần áo. Đường Y biết sợ rồi. Đáy mắt Đường Y hiện lên niềm đau xót, trong tròng mắt mờ mịt đầy nước.
Miệng không ngừng kêu lên: “Đừng mà…”
Bàn tay của hắn chạm vào da thịt trắng nõn của cô.
Đường Y muốn giãy giụa nhưng không hiểu sao người không có tí sức nào cả.
Khóe môi của tên đàn ông dần dần cong lên, không giấu nổi ánh mắt của loài lang sói, nụ cười phảng phất tựa ma quỷ.
“Đừng… Đừng…”
Tiếng cầu cứu của cô lọt vào tay người đàn ông giống như những tiếng “ư" kích thích vậy.
“Bé ngoan, anh đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-troi-nho-cua-chu-phong/3496102/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.