🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: Khấu
Beta: Len
Chương 1:
Khi Dư Lãng xuống xe và đi về hướng bờ sông, phát hiện đã có người ngồi sẵn ở đó. Anh vô thức bật điện thoại và liếc nhìn thời gian - một giờ ba mươi sáng.
Anh tiếp tục bước đi, trực tiếp đi đến chỗ người đàn ông và ngồi xuống.
"Thật là trùng hợp" Dư Lãng thản nhiên nói: "Tôi là Dư Lãng, còn anh tên gì?"
Người kia quay đầu lại liếc mắt nhìn anh, nhưng bởi vì quá tối, Dư Lãng không nhìn rõ mặt hắn, chỉ có thể phác ra một đường mơ hồ.
"Đường Cam." Người kia lạnh nhạt nói.
Dư Lãng lại hỏi: "Là hai chữ nào?"
"Đường của thơ Đường, Cam của trái Cam" giọng nói tựa hồ có chút không kiên nhẫn.
Dư Lãng thản nhiên đáp lời: "Tên của anh, nghe rất ngọt ngào."
Hai người im lặng một lúc.
"Chúng ta tâm sự chứ?" Dư Lãng lên tiếng.
Người còn lại không phát ra âm thanh nào.
"Tôi và một nhóm bạn uống rượu ở nhà, tự nhiên có chút buồn ngủ, nên tôi nằm ở bên cạnh đó ngủ luôn. Vừa tỉnh dậy đã phải chạy đến đây, là bởi vì có người nhét chim nhỏ vào trong miệng tôi." Dư Lãng nói.
Đường Cam bị sặc, tay chống xuống đất ho khan vài tiếng.
Dư Lãng nghe thấy tiếng ho khan của hắn, dừng lại một chút, cười vài tiếng nói: "Có phải rất kích thích hay không?"
"Chỉ là có chút buồn nôn." Dư Lãng nói tiếp, "Tôi mới đầu không biết nó là cái gì, liền liếm mấy phát, bây giờ cảm giác trong miệng toàn là mùi lạ."
"Anh..." Đường Cam nhất thời cũng không biết nên đáp lại thế nào: "Sau đó anh liền chạy ra ngoài?"
"Ừ, nghĩ thôi đã cảm thấy buồn nôn rồi. Sau khi tôi đẩy cậu ta ra, cậu ta còn định tiến tới hôn tôi, tôi liền đấm cậu ta."
Dư Lãng nhẹ giọng nói: "Nếu như hôm nay không phải tôi buồn ngủ mà là uống quá nhiều, vậy có phải sẽ bị cậu ta cưỡng bức?"
Đường Cam khô khan mà an ủi một câu: "Khả năng chỉ là bị chiếm tiện nghi, sẽ không đến mức đó."
Dư Lãng: "Bị chiếm tiện nghi kiểu này thật ghê tởm. Tôi và cậu ta đã uống rượu với nhau rất nhiều lần, tửu lượng của cậu ta tốt hơn tôi. Có phải cậu ta sớm đã làm với tôi như vậy? Hôm nay là lần đầu tiên tôi ngậm vật kia của người khác, cũng không cảm thấy nó quá lớn, có phải là đã bị cậu ta làm đến quen rồi?" Càng nói Dư Lãng càng cảm thấy bực mình.
Đường Cam nhìn người bên cạnh bằng ánh mắt phức tạp: "Không, có khả năng là vì của cậu ta khá là nhỏ."
Dư Lãng dừng lại vài giây, sau đó thở dài: "Như vậy vẫn còn buồn nôn." Thở dài xong anh liền quay qua hỏi Đường Cam: "Anh thì sao? Sao anh lại ở đây giờ này?"
Thường thì Đường Cam chắc chắn sẽ không trả lời, thế nhưng hiện giờ ở đây trời tối, thậm chí còn không thấy rõ mặt người bên cạnh, mang lại mười phần cảm giác an toàn. Cũng do vừa nãy Dư Lãng có chút kính bạo* nói ra, nên Đường Cam cũng thuận ý của đối phương mà nói.
"Bạn cùng phòng của tôi đưa bạn trai về, có chút ầm ĩ nên mới ra ngoài."
Dư Lãng kéo dài thanh âm tỏ vẻ mình hiểu lắm "ồ" một tiếng. Sau đó anh hỏi một cách rất đứng đắn: "Phòng của các anh cách âm không tốt sao…?"
Đường Cam tùy ý cầm cục đá bên cạnh lên sờ một chút, sau đó nâng cánh tay lên - cục đá đập xuống mặt sông phát ra một tiếng "Bõm".
"Cách âm rất tốt." Đường Cam trả lời: "Chỉ là tôi có chút thích cậu ấy, cho nên không nghĩ sẽ ngồi được trong phòng."
"À, là như vậy sao." Dư Lãng không nghĩ tới nguyên nhân là như vậy, nhất thời cảm thấy có chút luống cuống. Anh cầm trên tay một cục đá, đưa cho Đường Cam: "Có lẽ sẽ sớm chia tay thôi."
Đường Cam nhận lấy cục đá, tiện tay ném xuống sông: "Cậu ấy đổi bạn trai rất nhanh, nhưng tôi cũng không muốn ở bên cậu ấy."
Dư Lãng chưa kịp hỏi hắn, hắn đã tự nhủ: "Tôi còn chưa thích cậu ấy đến như vậy."
Dư Lãng lại đưa hắn một cục đá: "Vậy bây giờ anh thích cậu ta vì cái gì?"
Đường Cam lần này không nhận, hắn đẩy tay Dư Lãng ra, thấp giọng nói: "Không muốn ném." Sau đó mới trả lời câu hỏi của Dư Lãng.
"Chúng tôi là bạn học thời đại học, cậu ấy vẫn luôn chăm sóc tôi, cho nên tôi coi cậu ấy là bạn rất thân. Quãng thời gian trước, lúc cậu ấy mang bạn trai về ở trên giường, cửa không khóa, tôi đi ngang qua thấy mông của cậu ấy chổng lên rất cao."
Hắn dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Vào lúc ấy, tôi đột nhiên ý thức được sức hấp dẫn của cậu ấy. Cho nên có chút hảo cảm đối với cậu ấy".
"Ý là, anh thích cái mông của cậu ta." Dư Lãng nói thẳng.
Đường Cam trầm mặc một lát, sau đó phủ nhận: "Không phải, là vì tính cách của cậu ấy. Đồng thời có một cái mông rất tuyệt vời, cho nên tôi mới có chút thích cậu ấy."
"Bây giờ tôi vẫn cảm thấy trong miệng có mùi lạ." Dư Lãng đột nhiên nói, sau đó quay sang bên cạnh nhổ "Phì phì" mấy cái.
Đường Cam không nhìn qua, đem bình đựng nước của mình đưa tới: "Nước, nhưng tôi đã uống qua."
"Không sao đâu." Dư Lãng nhận lấy, ngửa đầu uống mấy ngụm lớn.
Anh nắp kín bình nước lại, đưa trả lại cho Đường Cam: "Tôi không chạm miệng vào."
Đường Cam nhận lấy.
"Nếu anh tiếp tục ở cùng bạn cùng phòng, có thể càng ngày càng yêu thích cậu ta hay không?" Dư Lãng hỏi: "Cậu ta vẫn chăm sóc anh rất tốt, mà anh cũng đã có chút động lòng rồi."
"Có thể lắm." Đường Cam có vẻ không quan tâm trả lời.
"Bạn cùng phòng của anh là nam à?" Dư Lãng hỏi.
Đường Cam "Ừ" một tiếng.
Dư Lãng hắng giọng một cái, nhỏ giọng nói: "Nếu như cậu ta muốn anh khẩu giao cho cậu ta, vậy anh có nguyện ý không?"
Đường Cam không ngờ tới mình bị hỏi vấn đề như vậy, tâm tình có chút phức tạp: "Ở giai đoạn này tôi chẳng hề nguyện ý".
Giọng của Dư Lãng nghe có chút yếu ớt: "Tôi vẫn có chút buồn nôn."
"Anh đã súc miệng rồi." Đường Cam nói.
Dư Lãng không lên tiếng.
Đường Cam nhìn ánh trăng lấp lánh phản chiếu trên mặt sông, có chút mệt mỏi. Hắn ngáp một cái.
Dư Lãng đứng lên: "Tảng đá kia làm cộm cả mông." Anh vỗ vỗ quần của mình: "Đi lên xe của tôi đi, còn có thể ngủ một giấc."
Đường Cam đứng dậy theo anh.
Sau khi lên xe Dư Lãng cũng không bật đèn liền mở cửa sổ, lấy chăn ở băng ghế sau, một đầu đắp lên người mình, một đầu đắp lên người Đường Cam.
Dư Lãng lấy điện thoại ra kiểm tra thời gian, đã gần ba giờ. Anh nhìn vào một biểu tượng trên giao diện và nhớ ra điều gì đó: "Chúng ta có thể thêm bạn tốt hay không?"
Đường Cam không nói gì, nhưng cũng lấy điện thoại di động ra quét mã thêm bạn tốt.
Cả hai đều có tên riêng. Hình đại diện của Dư Lãng là một bể cá vàng, vừa nhìn đã biết chính mình chụp. Ảnh chân dung của Đường Cam là một mảng đen xì, chẳng có gì cả.
Sau khi thêm bạn, hai người không làm gì khác, chỉ đem ghế tựa ô tô ngả xuống liền đi ngủ.
Bây giờ là đầu mùa hè, về đêm không lạnh, cộng thêm có chăn đắp nên không sợ bị cảm.
Khi Dư Lãng tỉnh lại, trời đã gần sáng. Đường Cam đã tỉnh, dựa vào cửa sổ xe nhìn mặt trời đang dần mọc.
Dư Lãng cảm thấy hình ảnh này rất đẹp, liền lấy điện thoại di động ra chụp vài hình, sau đó nói: "Thật là đẹp."
Giọng nói của Đường Cam còn có chút khàn, đáp một tiếng "Ừ".
Đợi đến khi mặt trời hoàn toàn nhô lên hết, Đường Cam quay đầu lại, đối diện với tầm mắt của Dư Lãng, sau đó cả hai đều ngẩn người.
Đường Cam nghĩ thầm: "Dáng dấp xinh đẹp như vậy, không trách người khác muốn chiếm tiện nghi của hắn."
Dư Lãng nghĩ: "Đẹp trai như vậy, bạn cùng phòng của hắn lại còn chạy ra ngoài tìm bạn trai?"
Đăng: 22h34' - 23/01/2022
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.