Cơn gió lạnh đầu xuân luôn mang đến cho vạn vật sự dịu dàng, tươi mới. Nó khẽ ru những cành lá đang nhú chồi non, nhẹ nhàng lướt qua từng cánh hoa với sắc hương ngọt dịu, ấp ủ trong hơi lạnh đó những mầm sống của tương lai.
Gió xuân không buốt giá, cũng không mạnh bạo cuốn bay đi tất cả. Gió xuân chỉ là cái se lạnh mơn man da thịt người ta, gợi cho con người nhớ về những khoảng kí ức đẹp đẽ, nâng bước cho ước mơ mai sau. Tôi từng đọc một đoạn thư:
“Gió xuân tượng trưng cho một cái lạnh nhưng mang hơi ấm, tượng trưng cho ý chí sống vì chính nghĩa của chúng ta, tượng trưng cho lòng em yêu anh - tấm lòng ấp ủ hơi thở của anh nhưng thường không nói ra bằng miệng.”
Thanh không lạnh lùng như vẻ bề ngoài của cô ấy. Thanh sống nội tâm, thường không muốn bộc lộ tình cảm của mình ra bên ngoài.
Trong cuộc đời bạn, có bao giờ bạn nghĩ rằng đường đời sẽ không có thứ gì mà bạn không thể vượt qua?
Trong thâm tâm bạn, có khi nào bạn vội vàng vứt vỏ một thứ tình cảm, để rồi ngày hôm sau hối tiếc?
Khi trẻ tuổi, tôi có nhiều lúc bồng bột, nông nổi. Nhiều khi tôi tỏ tình với Thanh, nhưng cô ấy lại chỉ gật đầu, không nói thêm câu gì nữa. Khi ấy tôi mới chỉ 25 tuổi!
25 tuổi đối với con gái mà nói đủ để trái tim họ tĩnh lặng, để đầu óc họ biết tỏ tường trắng đen. Nhưng đối với con trai lại khác, chính cái độ tuổi đó lại càng nóng nảy, kiêu căng. Và tôi có khác những đứa con trai như vậy là bao? Bao lần đối mặt với Thanh như thế, đối mặt với cái sự im lặng đến ngạt thở, cái sự im lặng chết người, chết tâm ấy, tôi thấy mình vô dụng biết bao nhiêu.
Tôi từng có ý định từ bỏ Thanh với ý nghĩ “cô ấy không hợp với mình”. Nhưng khi đọc được những dòng thư ấy của Thanh, trái tim tôi lại như sáng rực một ngọn lửa, một ngọn lửa của tình yêu tuổi trẻ, của khao khát đời người.
Tình yêu đối với tôi không cần những thứ xa hoa hay những câu nói ngọt ngào. Yêu, chúng tôi chỉ mong được ở bên cạnh nhau, cùng làm việc, cùng cố gắng đắp xây tương lai.
Nhưng đoạn tình cảm này là ai đã cắt đứt?
Tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn thành phố Hà Nội về đêm. Gió se lạnh thấm đẫm hương hoa quất thanh mát, luồn lách vào trong lòng tôi, vào trong trái tim tôi. Tôi lại nhớ Thanh, nhớ giờ này cô ấy đang yên lặng nằm dưới nấm mồ nơi quê nhà.
***
Chiếc xe đen cũ phóng nhanh trong đêm tạo nên những âm thanh hết sức nhỏ bé, lại thấy như một bản nhạc của quỷ thần chốn âm ti.
Tôi dừng xe ở gần một căn nhà không có người ở. Những hạt mưa nhỏ bé rơi trên mái tóc tôi, lẳng lặng ở trên mặt tôi mà nhìn Thanh. Cách chỗ tôi đứng gần chục mét là mộ của Thanh – ngôi mộ cô đơn, lạnh lẽo.
Tôi bước đến gần đó, lòng lại dâng lên những xúc cảm khác nhau. Tôi hận kẻ giết chết Thanh, cũng hận bản thân mình đã không giữ trọn lời hứa với Thanh - lời hứa cùng nhau sống vì chính nghĩa.
Nhưng chính nghĩa đâu phải chỉ được thực thi bởi luật pháp? Tôi giết những kẻ đáng chết, tuy biết không phải cách làm hay nhưng cũng phần nào giúp xã hội bớt đi những kẻ vô lương tâm.
“Thanh! Em có thể cho anh biết anh làm đúng hay sai được không? Cái sự giằng xé tâm can này khiến anh vô cùng đau đớn và dằn vặt. Em sống vì chính nghĩa, em đi theo luật pháp, vậy em có ghét anh, có hận anh đi trái đường với em hay không?”
Đời người, có đôi khi không nắm được tay nhau đến hết đời. Cùng mục đích, lý tưởng nhưng cách làm khác nhau làm cho đôi bên xuất hiện một khoảng cách, cái khoảng cách rất gần nhưng xa xôi ngàn dặm. Nhưng đến cuối cùng chỉ cần gặp được nhau, đó chính là một cái kết tốt.
Có ai nói hai đường thẳng song song sẽ không bao giờ gặp nhau? Trái Đất hình cầu chứ đâu phải một mặt phẳng, chúng sẽ gặp nhau ở điểm vô cực trong không gian, chỉ cần ta có chung mục đích, cuối cùng sẽ gặp được nhau, dù cho khi đó cái chết đã cận kề.
Sống vì chính nghĩa, đâu phải chỉ có thể làm cảnh sát? Đúng không?
Mưa nhẹ nhàng rơi trong cơn gió xuân, lặng lẽ.
Tôi bước đi trong màn mưa bụi, trong gió xuân. Con đường bê-tông ở nông thôn sau cơn mưa to còn đọng nước ít nhiều. Cùng một thành phố Hà Nội, thì ra nội thành và ngoại thành khác nhau nhiều đến vậy.
Tôi không lái xe, đi qua một con đường vắng. Con đường này ở trong xóm, nhưng không thấy bật đèn về đêm. Ở đây vắng người, cách mấy chục mét là đồng ruộng nên người sống ở đây không nhiều. Những tán cây tre, cây lim che đi màn mưa bụi, vì thế mưa như không còn rơi nữa.
Tôi vô tình giẫm lên một thứ gì đó, có tiếng vỡ nhẹ. Tôi lấy điện thoại soi về phía dưới chân, là một kim tiêm, ở trong còn lưu lại chút dung dịch màu cam đục. Ma tuý! Tệ nạn này quả thật quá nhiều, thật may vỏ kim tiêm là nhựa, tôi lại đi giày nên không có vấn đề gì.
Tôi vẫn bước đi trên con đường u tối đó, bóng tối làm cho tôi có cảm giác mình được sống trong môi trường của mình, cho tôi thấy được con đường phía trước mịt mờ nhưng tôi vẫn chọn đi.
“Ông không cho tôi tiền thì mặc xác tôi, ông quản tôi làm gì?” – Tôi nghe thấy tiếng một người đàn ông, giọng hắn như đang phát điên.
Trong bóng đêm, tôi tiến lại gần nơi phát ra âm thanh đó.
Đó là một ngôi nhà ngói ba gian cạnh một cây lim to. Trong nhà vẫn sáng đèn.
“Mày đi chết luôn đi, cái thứ như mày tao không cần. Tao không có thằng con như mày. Cút đi!” - Giọng một người nữa lọt vào tai tôi, trong tiếng chửi có sự đau đớn.
“Ông không cần đuổi tôi cũng đi, ông có tiền cho tôi đâu mà tôi ở!” - Hắn nói xong rồi bước ra khỏi cổng, đi về phía bóng đêm.
Tôi nhìn qua cánh cổng đang mở, ở sân có một người đàn ông hơn năm mươi tuổi vẫn đang cầm cái gậy. Trên mặt ông ấy đầy những khổ đau.
“Ông có chuyện gì vậy?” – Tôi hỏi.
“Mày biến đi, tao biết thừa mày là tên dụ dỗ con trai tao. Đừng để tao đánh mày.” – Ông ấy hét lên.
Tôi im lặng, không nói gì, bước ra cổng. Tôi hiểu nỗi lòng của ông ấy, con trai nói với mình những lời như vậy, còn có thể không tức sao?
Bóng đêm lại bao phủ lấy tôi, ánh sáng đèn điện tối dần.
Một bàn tay bỗng nhiên bịt chặt miệng tôi, tay kia định lục túi quần tôi thì hắn đã bị tôi huých cho một cái, ngã xuống.
Ánh đèn gần căn nhà vẫn mờ mờ soi vào mặt hắn, là một tên nghiện – con của ông ấy. Những tên nghiện sức khoẻ không tốt, đừng nói là với tôi, mà ngay cả những thanh niên bình thường chưa chắc đã khống chế được.
Hắn đau đớn nằm trên đất rồi cố gắng đứng dậy, nhìn tôi. Hắn đứng chưa vững đã định túm lấy áo tôi. Tôi hất tay, hắn lại nằm trên đất. Người hắn run run, thỉnh thoảng co giật, đó là phản ứng của cơn thèm thuốc.
Tôi không có ý định giết hắn, nhưng hắn lại vớ được một mũi kim, tính đâm vào chân tôi, cũng may tôi phản xạ nhanh. Hắn như đang trong cơn điên loạn vậy, một lúc lại co giật, đau đớn hét lên thật to. Âm thanh ấy như chìm vào khoảng không, rồi yên lặng.
Không hiểu sao trong đầu óc tôi lại dâng lên một suy nghĩ. Đúng! Giết hắn! Hắn chính là kẻ gây nên tội lỗi. Một cuộc sống chỉ biết đến ma tuý, còn có thể giúp gì cho đời được đây? Hành động vừa rồi của hắn khiến tôi nghĩ đến những ngày sau này, liệu còn bao nhiêu người sẽ bị hắn hại, để rồi bước đi trên con đường u tối, không kiềm chế được bản thân mình đây?
Tôi vẫn mang theo súng chuyên dụng, nhưng không thể dùng. Tôi lấy con dao nhỏ treo cùng móc khoá, tuy nhỏ nhưng sắc bén vô cùng. Nó đã lấy mạng của một tên tham nhũng, tên chà đạp lên mồ hôi nước mắt của nhân dân. Tôi tính một nhát giải quyết hắn, thế nhưng hắn lại ngay lập tức đứng dậy bỏ chạy.
Hắn chạy không quá nhanh, vài phút sau tôi bắt được hắn. Hắn quơ quơ tay, có lẽ tính ngăn cản thôi, nhưng bị tôi một tay ngăn lại, bẻ ra sau. Trong sự yên lặng, tôi nghe thấy tiếng xương gãy. Một nhát dao trúng tim, hắn thoi thóp vài hơi rồi chết. Tôi vứt hắn vào bụi cây gần đó, người hắn bị che lấp bởi những gốc cây tre, như vô hình biến khỏi thế gian này vậy. Tôi cười, nụ cười ngày càng tàn độc hơn.
Sau khi thu dọn hiện trường vụ án, tôi vẫn đứng lẳng lặng trong bóng đêm. Nơi hắn chết cách nhà hắn không xa, hắn hét to như vậy, liệu bố hắn có nghe thấy không? Mà có nghe thấy thì đã sao? Tôi hành động trong bóng đêm, ông ấy thì đang trong cơn đau khổ, có thể biết được không?
Vài phút sau, tôi rửa sạch con dao, treo vào móc khoá, đi về phía chiếc xe ô tô đen và cũ. Tôi không khởi động xe, yên lặng nhìn màn mưa bên ngoài cửa kính. Tôi nhìn vị trí khoá xe, lại nhìn con dao nhỏ đó, bất giác mỉm cười.
Ngày nhỏ, tôi là một đứa con trai không mấy “phong thái”. So với những đứa bé trai khác, tôi hay khóc hơn, cũng hay sợ hãi hơn. Cũng chính vì như vậy tôi bị chúng bạn coi thường.
“Ngay cả một con mèo mày cũng không dám đâm chết, đúng thật là thằng đồng tính. Ha ha…” - Tiếng cười của hắn đánh thức sự bực tức mà tôi đã cố kìm nén.
“Con gái thì nhận đi, chuyển giới được đó mày!” - Một tên nữa khinh khỉnh nhìn tôi.
Bỗng tôi giữ chặt con mèo nhỏ đó, một dao đâm thẳng vào bụng nó. Cái sự căm tức đến tột cùng bị vây khốn, cuối cùng vẫn bộc phát mà thôi. Chúng nhìn tôi, kinh ngạc rồi cười cười.
Đó là lần đầu tiên tôi biết đến mùi máu tanh, lần đầu tiên tôi được chúng bạn nhìn nhận bằng ánh mắt nhìn một thằng con trai. Khi đó, tôi mới 12 tuổi. Kể từ đó, tôi trở nên ít nói hơn, trầm tính hơn, và khi học Trung học cơ sở, tôi được nhiều bạn khác phái thích.
Thì ra giết chết một con mèo không khó, giết một người cũng không quá khó khăn, quan trọng bạn biết bạn làm như vậy nhằm mục đích gì mà thôi. Con đường chính nghĩa của tôi không sai, đúng không?
Bên ngoài cửa kính, mưa vẫn lặng lẽ rơi, lẳng lặng như một thứ tình yêu, một niềm tin vô hình, dù biết người khác không thích thứ tình yêu cùng niềm tin tội lỗi đó nhưng vẫn muốn được tin, được yêu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]