Gần ba năm, nếu nói hắn đã quên sạch hình bóng của Từ Khánh thì là điều không thể. Nhưng vì công việc, bận bịu với cuộc sống hằng ngày, mỗi ngày đều phải chăm lo cho Bảo Bối. Nỗi nhớ nhung như những ngày đầu cũng được lắng xuống rất nhiều.
Từ Khánh nay xuất hiện trước mặt, dáng vẻ tươm tất, cách ăn mặc thời thượng, sắc mặt cũng ổn hơn những năm ở chung với Cố Long. Xem ra nhà họ Tiểu dù biết Từ Khánh là địch nhưng vẫn giữ đúng lời hứa, dù anh có ở nước ngoài vẫn không đối xử tệ bạc với anh.
Cố Long quan sát Từ Khánh, trái tim đập liên hồi sau bao nhiêu năm xa cách. Bánh rơi trên sàn hắn cũng không nhặt lên, hắn bỏ quên luôn cả Bảo Bối lẫn Cố Tinh Anh. Chỉ chăm chăm nhìn người ở ngoài cửa.
Từ Khánh tháo bỏ kính râm, mỉm cười tươi hỏi.
"Ông chủ Cố có muốn bán bánh cho em không?"
Cố Long tiến đến gần Từ Khánh, siết chặt vai anh như thể sợ người kia chạy mất. Ánh mắt hắn hiện rõ đường tơ máu hỏi.
"Em về khi nào? Chừng đó thời gian sao em không liên lạc cho anh? Chẳng phải anh đã cố gắng tìm em sao? Đã hứa khi sang nước ngoài sẽ gọi cho anh, vậy mà một tin nhắn em cũng không gửi đến? Em tính bỏ mặc anh thật sao?"
Từ Khánh mặc kệ hắn lắc vai mình, bình thản đáp.
"Anh đoán xem, Tiểu Chính Lâm và Tiểu Chính Vũ có muốn chồng của em trai mình liên lạc với người cũ không nào?"
Cố Long
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-troi-cua-tieu-bao-boi/2803118/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.