Bộ dạng của Tiểu Chính Lâm hiện tại không khác gì con quỷ địa ngục vừa làm nứt đất mà chui lên, Tôn Đặng Dương nhìn anh cả hoá điên mà sợ hãi, hèn hạ nép vào góc tường niệm thần chú.
"Đừng ai thấy tui, đừng ai thấy tui..."
Tiểu Chính Lâm vẫn mặc một thân đồ vest, tây trang chỉnh tề. Nhưng hành động cùng lời lẽ phun ra khác xa với dáng vẻ lịch sự của một tổng tài.
Lúc Cố Long thanh tỉnh được một chút đã bị mấy lời lẽ của anh cả xuyên qua tai.
"Cố Long, cậu nghe cho rõ đây. Tôi không biết cậu phát điên cái gì. Nhưng nếu như ngày hôm nay em trai tôi cùng cháu trai thật sự có chuyện gì thì cậu sẵn sàng xuống dưới suối vàng dập đầu tạ tội với nó đi"
Ít ai biết rằng, Tiểu Chính Lâm đã bị doạ sợ thế nào. Tiểu Bảo Bối một tay anh cả nuôi lớn, lần đầu thoát khỏi cửa tử là vào lúc thằng bé mới chào đời được đưa từ bệnh viện về nhà. Hiện tại nhìn em trai một thân dính máu, sức khoẻ nguy kịch như vậy. Tiểu Chính Lâm lúc lái xe còn nghĩ, nếu Bảo Bối mất mạng, anh cả sẵn sàng vào tù báo thù cho em trai.
Sống gần nửa đời người, thứ quý giá nhất với Chính Lâm là Bảo Bối và Chính Vũ, họ là gia đình, lúc cả dòng họ quay lưng lại với ba anh em. Cũng chính ba sinh mạng tự nương tựa vào nhau cùng khóc, cùng cười. Bọn họ như thể một cái cây cổ thụ lớn, chỉ cần một phần thân cây bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-troi-cua-tieu-bao-boi/2803050/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.