Được Cố Long an ủi, Tiểu Bảo Bối càng khóc dữ dội hơn khiến cho cho hắn lúng túng không biết phải làm sao, Tiểu Bảo Bối như một đứa trẻ to lớn, mỗi lần khóc nước mắt nước mũi gì cũng sẽ dùng áo hoặc tay lau đi, hình tượng gì cũng chẳng cần đến nữa.
Cố Long nhìn áo mình dính đầy tác phẩm của Bảo Bối thì càng kêu khổ, hắn hít một hơi mạnh vội vã dỗ dành.
"Ngoan nào! Em cứ khóc thế này anh biết phải làm sao? Anh cũng không có cướp con của em, chẳng phải Lục Khiết luôn ở cạnh chúng ta sao? Anh chỉ muốn cùng em và con chung sống hoà thuận thôi mà?"
Tiểu Bảo Bối nức nở, gánh nặng trong lòng chất chưa bao lâu nay bỗng dưng được cậu thốt lên.
"Anh thích người khác, chưa từng thích em. Anh đừng tưởng Bảo Bối ngốc mà cái gì không biết. Anh không thích em thì không nên trở thành một gia đình"
Bao năm qua, cái ngày cậu biết Cố Long không yêu mình vẫn ám ảnh cậu đến hiện tại. Mặc dù cậu không trách Từ Khánh, ngược lại còn rất quý trọng người kia. Nhưng đối với Cố Long, từ lâu cậu đã không còn tin tưởng hay hy vọng về hắn nữa.
Nhắc lại chuyện quá khứ, Cố Long cũng thật sự không biết lấy mặt mũi nào nhìn Bảo Bối. Hắn lặng thinh nhìn cậu không, đến một câu xin lỗi cũng không thể nói.
Xin lỗi được ích gì? Bao năm qua hắn cũng đã từng nói lời xin lỗi nhưng cuối cùng hắn đã làm được gì cho cậu? Hay chỉ là âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-troi-cua-tieu-bao-boi/2802891/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.