Chương trước
Chương sau
Hạ Khang Dụ cũng bước vào ngay sau đó.

Hắn mặt một người chiếc áo sweater màu trắng phối cùng chiếc quần nâu cùng với kiểu tóc vuốt ngược khiến hắn rất trưởng thành lại giống một chàng trai đầy ấm áp, lịch thiệp.

Hi Văn đưa mắt nhìn theo Hạ Khang Dụ, từ nãy đến giờ cô vẫn giữ một khuôn mặt đầy ngơ ngác.

Rất nhanh khuôn mặt đẹp trai đó đã được phóng đại đến trước mặt cô, Hạ Khang Dụ nắm lấy đôi tay non mềm của cô rồi quỳ một chân xuống trước mặt Hi Văn.

Anh làm gì thế, mau đứng dậy đi Má Nguyệt và mọi người đều đang ở đây" Hi Văn xấu hổ nhìn xung quanh rồi nắm tay Hạ Khang Dụ muốn hắn đứng lên.

Tiểu Văn Văn, kết hôn với anh nhé!"

Hạ Khang Dụ chỉ cười nhìn cô rồi nói. Làm sao hắn có thể đứng lên được, khung cảnh lãng mạng thế này hắn đã phải thức dậy khi đang ôm người đẹp ngủ trong lòng mà gọi cho thư ký Trần chuẩn bị những thứ này để có buổi cầu hôn vợ mình lãng mạn như bây giờ.

Má Nguyệt và mọi người cũng là do hắn sắp xếp tới để chứng kiến khoảnh khắc này, hắn muốn cho mọi người biết cô là người quan trọng đến thế nào trong tim hắn.

Hi Văn nhìn hắn, đôi mắt từ xấu hổ ban đầu đã chuyển dần sang bất ngờ rồi cảm động không thôi.

Sau bao nhiêu sóng gió, trắc trở hai người đã thấu hiểu nhau nhiều hơn, tình cảm của họ dành cho nhau cũng ngày càng sâu đậm.

Cứ như thế, ngỡ như không còn gì ngăn cản, Hi Văn gật đầu, cười thật tươi, hạnh phúc mà đồng ý với lời cầu hôn của người đàn ông mình yêu.



'Em đồng ý, cả ngàn lần đều đồng ý"

Hạ Khang Dụ liền nhanh chóng đeo chiếc nhẫn trong hộp vào tay cô một cách nhanh chóng, cứ như nếu chậm một giây thì sẽ mất đi cô một giây vậy. Hi Văn từ giờ đã chính thức trở thành vợ hắn, không ép buộc, không khúc mắc mà hắn giờ đây có thể tự hào khoe rằng chúng tôi đến với nhau bằng tình yêu.

Sau đó, Hạ Khang Dụ đứng dậy, hắn ôm cô vào lòng thật chặt thể hiện sự hạnh phúc không diễn tả được bằng lời lúc này.

" Tiểu Văn Văn, em biết không kể từ ngày em bước vào cuộc đời anh, em đã làm thay đổi mọi thứ kể cả anh. Một kẻ ít nói, không thích cười cũng dần nói nhiều hơn, cười nhiều hơn khi đối diện với em. Dủ chưa từng nói yêu em nhưng em có thể cảm nhận được tình cảm anh dành cho em đúng không?"

Hi Văn khoé mắt ngập nước vì hạnh phúc, cô

gật đầu, hai tay siết chặt vòng eo của Hạ Khang Dụ.

Em chưa cảm nhận được, em muốn nghe anh nói yêu em cơ..." Hi Văn nghẹn ngào nói.

Anh yêu em, rất nhiều." Hạ Khang Dụ giọng nói đầy trầm ấm, ngọt ngào mà thốt lên những từ ngữ này, ba chữ anh yêu em hắn đã cất giữ cho riêng mình rất lâu đến bây giờ Hạ Khang Dụ hắn mới có can đảm nói ra.

Hi Văn khi nghe được ba chữ này thì cũng cảm động, hạnh phúc không ngừng bởi đây là những từ cô phải chờ đợi rất lâu, trải qua bao nhiêu chuyện mới được nghe nó. Trân trọng thôi là chưa đủ, Hi Văn còn muốn nghe nhiều hơn.

Cô rời khỏi vòng tay ấm áp của Hạ Khang Dụ, học theo hành động mà hắn đã làm dù đang mặc váy nhưng cũng may là vì váy dài nên Hi Văn có thể dễ dàng khụy một chân xuống, Hi Văn lấy trong túi áo ra một chiếc hộp màu trắng, chính là chiếc hộp đựng nhẫn kim cương mà cô đã lấy trong lúc đi tìm Hạ Khang Dụ ở biệt thự.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.