Lúc này, nước mắt Hi Văn cũng chảy xuống khoé môi, cô nghẹn ngào, nắm lấy cái tay còn lại của Hạ Khang Dụ.
' Lời anh nói khi nãy có phải là thật không?".
Hạ Khang Dụ đôi mắt đỏ hoe, chạm vào gương mặt nhỏ nhắn của người con gái hắn tưởng chừng đã mất đi lần nữa.
Hắn chạm vào mắt, mũi, môi rồi sờ cả khuôn mặt cô đầy chậm rãi, nhớ nhung.
Cô ốm đi nhiều rồi là những gì Hạ Khang Dụ nghĩ lúc này.
Hi Văn giữ chặt bàn tay đang trên mặt mình.
'Lời anh nói khi nãy có thật không?" Hi Văn đưa đôi mắt vướng đầy lệ mong chờ câu trả lời của Hạ Khang Dụ.
Hắn không nói gì, chỉ im lặng kéo theo cô rời khỏi nơi đang xảy ra tai nạn.
Hạ Khang Dụ lái xe chở Hi Văn tới một nơi thoáng mát hơn, nơi yên tĩnh mà chỉ có hai người.
Hắn dừng xe đi xuống nhìn về thành phố ở xa rồi khẽ cười.
Hắn cảm thấy may mắn vì cô còn sống.
Vì tiểu Văn Văn của hắn sau tất cả vẫn ở bên hắn.
Hi Văn cũng theo đuôi Hạ Khang Dụ chạy tới.
Cô hơi chột dạ vì khiến Hạ Khang Dụ lo lắng cho mình như thế.
Hi Văn có thể thấy Hạ Khang Dụ, người luôn tỏ ra cao ngạo, lạnh lùng này đã khóc, rất nhiều.
Cô như một chú cún nhỏ lẽo đẻo chạy tới chỗ mẹ mình.
Hi Văn nắm lấy tay áo của Hạ Khang Dụ, mặt đầy vẻ hối lỗi nói.
" Xin lỗi...Em định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-troi-cua-rieng-anh/3647170/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.