Hạ Khang Dụ tìm một gốc cây lớn để Hi Văn dựa vào đó.
"Đợi anh một chút, anh đưa em về" Hạ Khang Dụ ân cần nói với Hi Văn đang yếu ớt ngồi đó, hắn còn không quên cởi chiếc áo vest trên người mình ra đắp lên người cô.
Mạn Nhu thấy Hạ Khang Dụ đặt Hi Văn ngồi ở gốc cây liền nghĩ Hạ Khang Dụ đã nghĩ thông suốt không xen vào chuyện của cô ta nữa thì liền vui mừng.
"Anh Dụ cuối cùng đã nghĩ thông suốt, không bảo vệ cô ta nữa. Em vui lắm"
Người đàn ông không đáp lại chỉ bước từng bước tới trước Mạn Nhu, gương mặt hắn phút chốc tối sầm lại rồi bóp chặt lấy cổ cô ta dùng sức đưa lên cao khiến Mạn Nhu vì không thở được mà mặt đỏ lên, cây súng trong tay cũng rơi xuống, chỉ biết cầm lấy cánh tay đang giữ cổ mình rồi vùng vẫy.
Liu Và Minh Mẫn đứng ở phía sau không khỏi khiếp sợ, hai ả vùng vẫy, tìm cách muốn chạy thì...
"Đùng"
"Đùng"
Hai phát súng vang lên trong không khí, hai viên đạn bay thẳng đến đầu của Liu và Minh Mẫn khiến họ chết tại chỗ mà không kịp làm gì.
Mạn Nhu cũng chứng kiến được, hai hàng nước mắt lăng dài vì độ chính xác của hai viên đạn do hắn bắn ra dù không hề nhìn về phía Liu và Minh Mẫn khiến cô ta ngày càng hoảng loạn, sợ mình là kẻ tiếp theo.
" Điều tôi hối hận nhất chính là nhận nuôi cô". Hạ Khang Dụ dứt khoát, tàn nhẫn nói sau đó liền gia tăng lực đạo ở tay mà bóp mạnh.
Chỉ cần thêm vài giây nữa, Mạn Nhu có lẽ đã chết trong tay Hạ Khang Dụ nhưng đột nhiên thế cờ hoàn toàn bị lật ngược.
Leon mang theo đàn em xuất hiện. Những kẻ đó bắt đầu bao vây, khống chế người của Hạ Khang Dụ.
Leon mặc một bộ đồ đen, hai tay hắn để trong túi quần rồi đi ra cùng đàn em của mình
"Thả người của tôi ra nếu không người phụ nữ này sẽ chết"
Leon chỉ về phía sau lưng Hạ Khang Dụ. Hắn quay đầu lại thì thấy vợ mình đang bị một tên khác chỉa súng vào đầu khiến cho Hạ Khang Dụ điên tiếc mà giục mạnh Mạn Nhu xuống đất rồi nhanh chóng lao tới chỗ vợ mình nhưng lại bị một đám người khác bao vây.
Leon đi tới, muốn đỡ Mạn Nhu dậy.
"Không sao chứ!" Leon nhìn Mạn Nhu nói.
Mạn Nhu lắc đầu, cô ta không làm gì chỉ ngồi im ở đó mà cười rồi lại khóc khiến cho Leon rất khó chịu, hắn đứng dậy đi tới chỗ Hạ Khang Dụ.
"Mẹ kiếp! Bọn mày cùng lên đánh chết nó cho tao".
Leon không thể tin vào mắt mình, Mạn Nhu rốt cuộc là yêu Hạ Khang Dụ đến mức nào mà lợi dụng anh ta giết người phụ nữ của Hạ Khang Dụ để rồi khi gặp lại lần nữa cô lại đau khổ, tuyệt vọng như thế này.
Bọn đàn em tức tốc nhào lên, thay vì dùng súng họ rút con dao găm thủ sẵn trong người ra rồi tiến lên Hạ Khang Dụ đang bị bao vây ở giữa.
Vì có học võ từ nhỏ nên Hạ Khang Dụ rất nhanh nhẹn, phòng thủ và tấn công cũng rất tốt, không mất quá nhiều thời gian đã giải quyết được kha khá tên.
Nhiều tên đàn em của Leon khuôn mặt bầm dập nằm rạp xuống đất.
"Khá lắm. Mạn Nhu có vẻ không chọn sai người để trao tình cảm".
Hi Văn từ lúc nào đã bị đem tới trước mặt Leon, hắn đưa súng chĩa thẳng vào đầu Hi Văn.
" Nào tiếp tục đi. Mày đánh thắng thì nó chết còn nếu thua thì...tao sẽ suy nghĩ lại, không giết nó mà là M.À.Y " Leon ngưng một chập rồi nói.
Hạ Khang Dụ mày được lắm, phá hoại chuyện làm ăn của tao còn khiến người phụ nữ tao yêu mày vì mày mà lợi dụng tao. Hôm nay thù mới nợ cũ tạo sẽ trả đủ.
Hạ Khang Dụ nắm chặt tay thành nắm đấm. Hắn đưa đôi mắt sắc bén nhìn bọn đàn em của Leon tiến lên.
Vì không thể đánh trả nên Hạ Khang Dụ chỉ có thể phòng thủ, chịu những cú đánh liên tục từ nhiều phía. Một tên còn lại liều mạng đi tới dùng dao xẹt một đường sau lưng khiến Hạ Khang Dụ vì đau mà nhăn mặt, máu cũng đã bắt đầu chảy xuyên qua chiếc áo sơ mi.
Hi Văn dù đã rất mệt mỏi nhưng khi nhìn thấy Hạ Khang Dụ phía sau lưng chảy máu, cô không kìm được mà sợ hãi, hai mắt cô mở to, nước mắt cũng theo đó mà chảy không ngừng.
Hạ Khang Dụ mau đánh lại đi, anh muốn chết sao, nếu anh không đánh lại em sẽ ghét anh đó. Làm ơn...làm ơn đánh lại đi mà "
Không có tác dụng với anh đâu. Lúc xưa anh còn chịu đựng... được nhiều hơn, Tiểu Văn Văn đừng khóc để ý đến vết thương...trên cơ thể em đi..." Hạ Khang Dụ vừa nhìn cô cười nhếch lên đầy tự tin nói vừa phải tiếp tục chịu đựng, tránh né những con dao sắc nhọn.
Hi Văn gần như không chịu đựng nổi, cô liên tục vùng vẫy muốn chạy tới chỗ chồng mình nhưng không thể.
Vì quá tuyệt vọng lại không muốn nhìn thấy Hạ Khang Dụ bị thương, cô liền quay người quỳ trước mặt Leon mà khóc lóc van xin.
"Làm ơn...đừng đánh nữa, anh ấy...
anh ấy...chết mất".
Dù có cầu xin thì kết quả vẫn vậy, Leon hoàn toàn không quan tâm mà còn
đẩy mạnh khiến Hi Văn đau đớn nằm trên nền đất lạnh lẽo. Tron
Dù người rất đau đớn, đầy rẫy vết thương nhưng Hi Văn không bỏ cuộc, cô cố gắng ngồi dậy bò dần sang gần chỗ Mạn Nhu mà tiếp tục van xin như có một sức mạnh vô hình trong thân thể.
Mạn Nhu, Khang Dụ...xin cô...cứu anh ấy đi mà... anh ấy rất tốt với cô mà...xin cô...cứu anh ấy đi mà.." Hi Văn khóc sưng cả mắt, lúc này cô không hề còn lòng tự trọng chỉ biết cầu xin hết người này đến người kia chỉ mong sao Hạ Khang Dụ không bị đánh nữa.
Nhìn Hạ Khang Dụ bị đánh, máu chảy ra thì trái tim Hi Văn thắt lại, cô không thể thở được. Thời khắc này, Hi Văn chỉ biết nhìn Mạn Nhu, kẻ đã sát hại cha mẹ mình mà cầu xin, xem cô ta giống như cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.
Hi Văn không muốn nhìn thêm bất cứ người thân yêu nào của mình chết nữa.
Như thế cô sẽ đau khổ lắm, chẳng thà cứ để người chết đi là cô.
" Làm ơn đi mà...Cô đánh tôi, giết tôi cũng được...nhưng xin cô khuyên người đàn ông đó...dừng lại....đi.." Hi Văn đưa hai tay xếp vào nhau mà van xin.
Mạn Nhu quay sang Hi Văn, cô ta không nói gì chỉ cười rồi lại khóc rồi lại cười sau đó đưa tay chỉ về phía Hi Văn.
" Anh Dụ không thích tôi, anh Dụ hối hận khi nhận nuôi tôi...anh Dụ...anh Dụ ghét tôi
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]