Chương trước
Chương sau
5 phút trôi qua.

Tất cả các người chơi tham gia đều đã bắt cặp xong, gồm có 10 đội chơi. Hạ Khang Dụ và Hi Văn một đội, Quân Hạo và Giai Kỳ một đội, Phu nhân Cẩn và bạn của bà một đội còn Lục Siêu một mình một đội và vâng vâng.

"Anh chàng đẹp trai này, bạn cặp của anhđâu" MC thấy Lục Siêu đứng một mình liền hỏi.

" Tôi cô đơn lắm, không ai bắt cặp cùng cả. Chơi một mình được chứ?" Lục Siêu nhìn MC đầy đau thương nói.

Lời của Lục Siêu khiến mọi người đều cười phá lên, Giai Kỳ không nhịn được mà nói với Quân Hạo.

Đàn em của Lục Siêu tên Đại Sinh đứng bên cạnh lên tiếng.

"Đại ca, anh cho em chơi chung là khỏi phải chơi một mình".

Lục Siêu liếc cho tên đàn em một cái rồi cười với MC.

"Một mình mà cũng tên đó cũng chơi, là tớ thì bỏ cuộc lâu rồi, rõ là không có cơ hội thắng" Giai Kỳ đầy khinh thường nói, cô nói không quá to nhưng cũng đủ khiến người nào đó nghe được mà nhìn cô cười nhếch môi.

" Vậy được, tùy anh. Cuộc thi săn bắn rất đơn giản, chỉ cần ai bắt được nhiều gà rừng, thỏ và nai,...sẽ là người chiến thắng".

Đại Minh đàn em của Lục Siêu lại gần nói nhỏ với anh.

"Cái cô nói xấu anh có chút quen. Hình như là bà chủ nhà".

Lục Siêu không nói gì chỉ nhếch miệng cười.

" Phần thưởng của cuộc thi chính là 1 tỷ đồng.Ngoài ra còn có giải khuyến khích là một năm miễn phí ăn thịt loại thượng hạng trong vòng 2 năm cho người thắng cuộc thứ hai. Mọi người chơi hết sức nha, tiền thưởng đợi người chiến thắng đến lấy" Phu nhân Cẩn vui vẻ tiếp lời Mc mà nói.



Vừa dứt lời, khiến tất cả những người chơi trầm trồ. Hạ Gia năm nay chơi lớn thật.

Giai Kỳ nghe xong thì liền đập Quân Hạo một cái rồi nhón người nói thầm vào tai anh.

"Woa, tiền thưởng nhiều thế này, cậu đó phải chơi hết sức để thắng. Tớ thật sự rất rất thiếu tiền" Giai Kỳ đưa đôi mắt long lanh nhìn Quân Hạo còn anh chỉ biết lắc đầu ngao ngán với con nhỏ suốt ngày chỉ biết đến tiền.

Hạ Khang Dụ nghe thấy thấy mẹ mỉnh đưa ra những phần thưởng thì lắc đầu ngao ngán. Đây có phải là trò con nít đâu trao thưởng kiểu gì thế không biết, ở đây toàn khách quý thế mà mẹ hắn lại trao thưởng kiểu độc lạ này.

"Có muốn thắng giải nhất không?" Hạ Khang Dụ hỏi Hi Văn.

Hi Văn lắc đầu, tiền cô kiếm được lúc làm ở Hạ thị cũng không ít, có thể coi là đủ sống mặc dù bây giờ cô đang thất nghiệp nhưng mà thứ cô quan tâm, đánh vào lí trí của cô chính là giải khuyến khích, thịt thượng hạng, nghĩ thôi cũng đã thèm chảy nước miếng

Hi Văn nhìn Hạ Khang Dụ lắc đầu.

" Giải khuyến khích, chúng ta phải thắng nó"

Hạ Khang Dụ nghe Hi Văn nói mà cạn lời. Đường đường là chủ tịch Hạ thị, muốn gì có đó thế mà bây giờ vợ hắn lại đòi thắng chỉ vì mấy miếng thịt rẻ rách đó.

" Anh có thể mua cho em ăn không những hai năm mà cả đời, em cần gì phải thắng cái giải chết tiệt đó" Hạ Khang Dụ không hề vui vẻ, nới lỏng cà vạt nói.

"Nhưng mà đó là đồ miễn phí à. Đồ free lúc nào cũng ngon hơn đồ mình bỏ tiền ra mua. Anh đúng là hiểu biết nông cạn".

Hạ Khang Dụ tức đỏ cả mặt, hắn nắm chặt tay lại. Hắn mà hiểu biết nông cạn, vợ hắn gan ngày càng lớn rồi.

Hạ Khang Dụ cúi đầu xuống, môi hôn lên vành tai của Hi Văn khiến cô rùng mình, không dám nhúc nhích.



"Đêm về, em đừng hòng ngủ".

Hi Văn đẩy Hạ Khang Dụ ra, cô vỗ mặt bản thân vài cái để khiến mình tỉnh táo lại.

Sau một tiếng súng,.cuộc thi săn bắn chính thức bắt đầu.

Tất cả các cặp chơi đều tiến vào rừng để săn bắn.

Quân Hạo thì không mấy hứng thú còn Giai Kỳ thì cứ như bị nhập vậy, điên cuồng truy tìm con mồi.

Cô núp sau bụi cỏ, đưa súng nhắm một bên mắt lại, ngắm chuẩn con mồi.

"Đùng" Một con thỏ đã nằm im không còn nhúc nhích.

Giai Kỳ vui mừng chạy ra.

"Quân Hạo, bắt được rồi. Nhanh truy tìm con tiếp theo".

Ở bên Lục Siêu thì yên tĩnh hơn vì chỉ có một mình. Anh mà tự nói chuyện chẳng khác nào tự kỷ cả.

Vì là một ông trùm mafia nên khả năng săn mồi và bắn trúng của Lục Siêu gần như hoàn hảo. Chỉ mới đi được một lát mà anh đã bắt được rất nhiều.

Ở chỗ Hạ Khang Dụ và Hi Văn thì ngược lại.

Vì muốn để Hi Văn tự săn nên Hạ Khang Dụ để chỉ cô ngắm nhưng vì không có thiên bẩm về môn này nên không làm kinh động khiến con mồi bỏ chạy thì cũng bắn trượt khiến họ trắng tay.

"Tiểu Văn Văn, em ngốc thật" Hạ Khang Dụ nhìn cô, không khỏi ngạc nhiên về trình độ bách né bách trượt này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.