Quân Hạo không nói gì, anh ngồi im đợi Mạn Nhu tiếp tục kể, trong ánh mắt chứa đầy sự đồng cảm. Rốt cuộc một đứa bé như Mạn Nhu đã trải qua những chuyện đó như thế nào để khi Mạn Nhu ngồi đây kể lại có thể mang vẻ mặt dửng dưng như là đang kể chuyện của người khác thế kia
" Lúc bị đánh đến vết thương rải đầy khắp người, em mới nhận ra lời cô giáo nói hoàn toàn là dối trá. Muốn không bị người khác bắt nạt thì em phải tìm ra điểm yếu của họ, đánh trả lại thì mới có được yên bình. Từ khi nắm được điểm yếu của đám người trong cô nhi viện em không còn bị bắt nạt nữa mà còn có thể tùy ý bắt nạt lại. Cứ tưởng em sẽ sống như thế đến hết đời thì một hôm anh Dụ đến cô nhi viện làm từ thiện cùng phu nhân Cẩn, thấy em ngồi một góc không chơi với ai cũng không nói chuyện với ai, anh Dụ đã tới hỏi em có muốn làm em gái nuôi của anh ấy không?" Nói tới đây Mạn Nhu lại mỉm cười đầy hạnh phúc
Điều này Quân Hạo cũng nhận ra, vẻ mặt dửng dưng ban nãy đã cười vui trở lại khi nhắc đến Hạ Khang Dụ
Xem ra Hạ Khang Dụ trong mắt Mạn Nhu cũng giống như Hi Văn trong mắt Quân Hạo đều là con đĩ tình yêu
"Khi nhìn thấy anh Dụ, em liền cảm thấy rất hạnh phúc dù anh Dụ không quá quan tâm đến em nhưng nhờ có anh Dụ mà em có thể thoát khỏi cái cô nhi viện đó, là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-troi-cua-rieng-anh/3601796/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.