Trương lão gia một bụng bị chọc tức nhưng chẳng thể gào lên với cô. Ông ấy chỉ có thể kiềm nén cảm xúc đang bừng lên lửa giận, hít thở đều điều chỉnh tâm trạng rồi mới trò chuyện tiếp.
“Tuổi trẻ các con mồm miệng rất nhanh. Ông già như ta trách móc thì là hẹp hòi. Được rồi, chờ thức ăn ra, vừa ăn vừa nói chuyện.
Tuệ Lâm chống tay dưới cằm, đôi mắt to nhìn Trương lão gia như đang dò xét.
“Bây giờ nói lần lần cũng được, cần gì phải chờ đợi thức ăn ra. Hay là ông lại bày trò gì đúng không ? Con nha, con biết rõ ông rất xấu xa.”
“Con....haizzz. Càng ngày càng giống Nhược Lan. Con bé đó lanh lẹ, chẳng xem lão già ta ra gì. Mà ta thấy con cũng giống nó nữa.
“Ở lâu thì cũng lây tính của nhau. Mẹ nuôi muốn tốt cho chúng con chứ đâu có dạy gì xấu xa. Nhưng mà nói thẳng, lão gia tử người thế nào nên mới khiến ai gặp cũng phải đề phòng, xa lánh ấy. Người nhìn lại xem, vì sao gia đình của Minh Hoàng lại đến mức tan nát như vậy. Sức của người góp vào không ít đâu.”
Trương lão gia thật sự không nói lại Tuệ Lâm, có lẽ cô đã nói phần nhiều là đúng.
Tuệ Lâm không kiên nhẫn, cô đã bắt đầu hối thúc khi thấy nhân viên mang thức ăn vào.
“Trương lão gia đừng hoài phí thời gian. Vào vấn đề chính đi.”
Trương lão gia thở dài, giọng nói trầm mang theo phần già nua cất lên:
“Năm đó....ta không phải người dồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-troi-cua-hoa-huong-duong/3737523/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.