Minh Thư đã đi lên phòng lấy đàn. Tuệ Lâm ngồi đợi. Trong lúc đó, cô tranh thủ quan sát thêm không gian và cách bày trí nhà. Thật sự là gọn gàng và ngăn nắp. Ngoài một bức tranh gia đình được treo trên tường, thì xung quanh toàn bộ đều là những tấm bằng khen của Minh Thư từ lúc học tiểu học đến tận đại học. Tất cả đều xếp loại xuất sắc. Ngoài ra còn có bằng khen về giải thưởng violin, piano và cả guitar. Tuệ Lân nhìn đến hoa cả mắt, lòng sinh ngưỡng mộ. Cô giáo mới của cô giỏi quá, chắc chắn ba mẹ chị ấy phải tự hào lắm.
Đang còn chìm đắm trong sự mến mộ thì chuông điện thoại reo lên. Tuệ Lâm giật mình hoàn hồn về. Cô lấy điện thoại ra xem và thấy dãy số lạ.
Đôi mày nhíu lại, cô chần chừ một lúc mới nhận máy.
“Xin chào, ai đang gọi đến vậy ?"
Ở bên kia vang lên tiếng nói trung niên, vừa trầm vừa lạnh nhạt.
“Con là Tuệ Lâm phải không ?"
Môi mím lại, đáy lòng Tuệ Lâm dâng lên hồi chuông cảnh báo. Cô khẽ trả lời:
“Vâng, xin hỏi là ai đang gọi vậy ạ ?"
Bên kia có tiếng cười, người kia lại nói:
“Ta là ông nội của Minh Hoàng ở Trương gia. Ta gọi đến cho con là vì muốn mời con cùng ta ăn một bữa. Con không từ chối chứ?"
“Ông nội ? Cậu ấy có ông nội ạ ?"
Ngay khi nghe tới hai chữ “ông nội”, Tuệ Lâm đã dấy lên sự khó chịu cùng chút phẫn uất.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-troi-cua-hoa-huong-duong/3736113/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.