Thoáng chốc đã đến ngày Minh Hoàng và Tuệ Lâm nhập học tại trường mới.
Buổi sáng, trong nhà đã có vài ba người làm và quản gia. Họ đến từ sớm, chuẩn bị bữa sáng cho cô, cậu chủ và dọn dẹp nhà cửa khi cả hai đến trường.
Tuệ Lâm đã dậy từ sớm, cô làm vệ sinh cá nhân và chuẩn bị bản thân trong bộ dáng tươm tất nhất. Ngắm nhìn bản thân từ chiếc gương, Tuệ Lâm nhẹ mỉm cười và thì thầm:
“Chúc một ngày tốt lành, Tuệ Lâm.”
Ra khỏi gian thay quần áo, cô đi đến chiếc tủ đầu giường, tay đưa ra cầm khung ảnh lên. Đôi mắt to tròn ánh lên sự dịu dàng, đong đầy yêu thương nhìn bức ảnh trong khung.
“Bà ơi, con đã lớn hơn rồi, đã trưởng thành, bà đừng lo lắng, hãy yên nghỉ nhé. Con sẽ sống thật tốt, trở thành một người chính trực và thành công để có thể báo đáp cho những người đã giúp đỡ chúng ta.”
Ký ức bà mất đi trong vòng tay của chính mình luôn là nỗi đau mà Tuệ Lâm không thể quên đi. Cô cũng không muốn quên, cô muốn phải nhớ mãi, đó cũng chính là điều giúp cô phải trở nên mạnh mẽ, trưởng thành. Cô muốn bà của mình ở một nơi nào đó trên thiên đường, sẽ yên tâm khi không còn ở cạnh cô nữa. Cô muốn bà tự hào về mình.
Chìm đắm trong những nỗi niềm riêng một lúc, Tuệ Lâm mới để ý đến đồng hồ treo trên tường. Cô vội vàng đặt khung ảnh xuống, với tay lấy balo của mình đeo lên vai, sau đó lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-troi-cua-hoa-huong-duong/3726098/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.