Long vương nói: “Ngao Nghiễm đa tạ đại ân của bệ hạ.” 
Thiên đế ôm lấy thân thể lạnh lẽo của người ấy, im lặng suy nghĩ đến giáo huấn của sư phụ. 
Ngao Nghiễm là yêu, Long tộc là yêu, thế nhưng hình như một sợi thiên đạo ở chỗ xa xôi nào đó đang chỉ dẫn, đang nói cho hắn biết thế nào là đại ái chúng sinh, thế nào là đại công thiên địa. 
Sóng lớn Đông Hải vẫn mãnh liệt trào dâng như trước, từng đợt sóng vỗ vào bờ biển. Tiếng sóng rì rào hòa cùng tiếng tù và của thuyền đánh cá quanh quẩn trong bóng đêm, thật sự là một cảnh nhân thế tự tại tiêu dao hòa hợp. 
Thiên đế cúi người hôn lên trán Long vương, đúng lúc này… Hắn tỉnh ngộ. 
Đạo gia tu hành chẳng bao giờ ép buộc từ chối những vui sướng nhân tính, chỉ nói thuận thế mà làm. Tâm như biển thẳm, ngực tựa núi cong, như nước chảy róc rách, tựa mây giăng lượn lờ. 
Sư tôn đã điểm hóa từ lâu, rằng yêu một người hoặc yêu chúng sinh không phải là không thể. Là hắn ngu dốt cố chấp, chậm chạp mãi không tỉnh ngộ. 
Ngao Nghiễm yêu hắn, cũng yêu chúng sinh. 
Vì hắn mà càng yêu chúng sinh. 
Vì chúng sinh mà buông xuống oán hận với hắn. 
Âm dương dục ái vốn bổ trợ cho nhau. Tẩy trần châu ép xóa đi ký ức, chỉ biết biến thành tâm ma, trở thành người quên lãng và người bị quên lãng đầy đau khổ. 
Thiên đế thấp giọng nói: “Trở về đi, ngày ước định của ta và sư tôn sắp tới rồi.” 
Tay Long vương siết chặt một thứ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-tri-nho/1496620/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.