Nghị sự kết thúc, Thiên đế đứng dậy quay về cung Ngọc Thanh. 
Tiểu long kia có khuôn mặt rất giống cha mình, tuấn tú dịu dàng, còn vương nét trẻ con ngây thơ mềm mại. Nói cũng lạ, trên người Ngao Bính lại có luồng tiên khí tự nhiên, đó không phải là khí tức linh châu, mà là mùi vị gì đó xa xôi mà thân thiết. 
Trong cơn hoảng hốt, trước mắt thiên đế lại hiện lên cảnh tượng kiều diễm. 
Ma chướng mờ ảo trong lòng Thiên đế bắt đầu cuộn trào, ma khí không kìm chế được tản ra trong điện Lăng Tiêu. 
Hắn thấy được Đông Hải sóng gợn. 
Đuôi rồng biến mất trong nước biển dưới ánh trăng, dây dưa với tâm ma của hắn. 
Thiên đế kêu một tiếng đau đớn, mùi máu tanh tràn ra trong cổ họng. 
Con rồng trắng lành lạnh mềm mềm kia rúc trong ngực hắn, tóc ánh bạc, môi trắng bệch, đôi mắt thăm thẳm tựa vực sâu đang buồn bã nhìn hắn, hai người họ buông thả ái ân trên trời dưới biển. 
Đây không phải là cơn mây mưa triền miên nơi Trảm Yêu Trì, mà là xa hơn, là kiều diễm hơn, là ma chú đã cắm sâu trong đáy lòng hắn tự bao giờ. 
“Ngao Nghiễm.” 
Hắn nghe thấy được giọng nói của mình. 
“Chờ ta lên ngôi, sẽ phong ngươi làm Long vương tứ hải.” 
Hắn đã phụ lời hứa dành cho ai? 
Hắn đã quên kiếp nạn thế nào? 
Bạch long lạnh như băng nằm trong ngực hắn, thân thể máu me đầm đìa, đôi mắt nhắm chặt, giọng nói nghẹn ngào khàn đặc: “Cầu ngài… Bệ hạ.. Hãy tha cho Bính nhi… Cầu ngài…” 
Dục niệm tựa si tựa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-tri-nho/1496617/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.