"Lão bà có thể không muốn tôi nữa và bỏ trốn với những người đàn ông khác."
Tiếu Cảnh Nhiên nhướng mày: "Thật tốt khi anh biết điều đó."
Có người lập tức oán giận nhìn qua: "Vậy em thật sự là muốn cùng những người khác bỏ chạy sao?"
“Tất nhiên rồi.” Tiếu Cảnh Nhiên cố ý trêu chọc hắn, “Hiện tại nam đoàn tuyển tú tiết mục có nhiều tiểu thịt tươi, chờ anh không đươc, ta tùy tiện chọn mấy cái mang về nhà nuôi.”
Người nọ nheo mắt nguy hiểm: "Ta không được?"
"Tiếu Nhiên Nhiên, ai là người đã khóc lóc van xin anh đêm qua? Có cần anh chứng minh lại điều đó không?"
"Chứng minh một chút... Chồng em rốt cuộc còn được không..."
Tiếu Cảnh Nhiên: "..."
Nguy rồi! Cậu tự lấy đá đập chân mình rồi.
Người nào đó nhếch miệng nhìn đôi mắt tối sầm của người trước mặt, trong lòng thầm kêu lên.
"Chờ đã ... cái kia ... không cần chứng minh đi! Anh vẫn còn được, được rồi đi?"
Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, cậu cảm thấy chân mình trống không và được ai đó ôm chặt.
Tiếu Cảnh Nhiên đá chân vài cái rồi lại cố gắng vùng vẫy: "Em ăn kem chưa hết, một lát nữa nó sẽ tan!"
"Ngoan--" Nam nhân cúi đầu nhẹ nhàng đặt lên trán cậu một nụ hôn, sau đó nhẹ nhàng nói: "Lên giường rồi lại ăn."
"Ư ..." Ai muốn lên giường ăn cơm chứ!
Đây là chiệu mới mà ai đó đã nghĩ ra?
Cậu có thể từ chối không?
Thật đáng tiếc khi sự phản kháng và từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-tri-nho-sau-dem-doi-thu-nhan-sai-thanh-lao-cong/2981335/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.