Bà Hác khiếp sợ tới mức tắt tiếng, bà ta nhìn vẻ mặt nghiêm túc đã đưa ra quyết định của Thành Quyết hồi lâu, cuối cùng vẫn là cầm bút ký tên mình vào hợp đồng.
Sau khi ký tên, luật sư cung kính cất hợp đồng vào cặp táp, Thành Quyết cũng không nhiều lời, liền đứng dậy rời đi.
Bên kia.
Bởi vì không có công việc nên Kiều Thượng Ngu suốt ngày ở nhà không làm gì.
Mỗi ngày ngoài ăn cơm ra, không phải ngồi thẩn thờ thì cũng là nằm ngủ.
Lúc này, sau khi ăn tối xong, cậu tiện tay cầm theo một quyển sách trong phòng sách của Thành Quyết lên sân thượng ở tầng hai, cậu nằm trên ghế dài nhìn dòng chữ tối nghĩa trong quyển sách, từ từ lim dim rồi ngủ thiếp đi.
Nhưng cậu ngủ không yên ổn.
Vừa khép hàng mi lại, Beta liền rơi vào giấc mộng.
Trong mơ, hình ảnh đầu tiên xuất hiện trước mắt cậu là cảnh tượng trong bệnh viện, vô cùng đáng sợ và không thể quen thuộc hơn.
Mùi sát khuẩn đặc trưng của bệnh viện khiến người ta muốn ói, xung quanh toàn là tường sơn màu trắng nhìn mà sởn gai ốc.
Trong mơ, Kiều Thượng Ngu đang đứng bên ngoài phòng cấp cứu, đối diện là bác sĩ đang bình tĩnh nói với cậu: “…Bệnh nhân đã hết đường cứu chữa.”
Câu nói này giống như ma âm rót vào tai, liên tục vang vọng không ngừng bên tai cậu.
Đã hết đường cứu chữa…
Hết đường cứu chữa…
Cứu chữa…
Kiều Thượng Ngu như rớt vào hầm băng, cả người lạnh lẽo và run rẩy không ngừng.
Chớp mắt, bác sĩ biến mất, thay vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-tri-nho-ac-y-nhap-mong/526780/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.