“Còn gì nữa không?” Thành Quyết lại gặng hỏi.
“Hết rồi ạ…” Hác Kim Thiến cúi đầu, buồn bực nói: “Trước khi anh mất trí nhớ, em chỉ gặp anh ấy vào lần đó thôi…”
“Sau khi anh mất trí nhớ thì sao?” Thành Quyết lại lạnh lùng chất vấn.
“Em thề, sau khi anh mất trí nhớ, em không làm gì anh ấy hết, cũng không nói thêm một câu quá đáng nào!” Dưới sự truy hỏi của anh trai, Hác Kim Thiến run như cầy sấy, lập tức giơ tay lên thề thốt.
Thành Quyết lạnh lùng nhìn cô ta, dời mắt sang chỗ khác.
Một giờ sau, chiếc xe chầm chậm lái vào sân biệt thự.
Vào bên trong biệt thự, người hầu lập tức tiến tới cung kính cúi chào Thành Quyết và Hác Kim Thiến.
Thành Quyết nhẹ giọng hỏi: “Em ấy ngủ rồi?”
Người hầu lắc đầu nói: “Mợ cả vẫn chưa ngủ, đang ở trên lầu hai ạ.”
Hai chữ mợ cả trong miệng người hầu làm tâm trạng bực dọc của Thành Quyết suốt trên đường đến đây trở nên thoải mái không ít.
Có được đáp án từ người hầu, Thành Quyết lập tức xách gáy Hác Kim Thiến đi lên tầng hai.
Hác Kim Thiến đi đường vô cùng khó khăn, hết đụng chỗ này đến tông chỗ kia, không biết bị đập ra bao nhiêu vết bầm tím trên người, nhưng cô ta không dám giãy giụa, mà cũng chẳng giãy ra nổi.
Vì vậy cô ta đành phải ngước đôi mắt chó con tội nghiệp nhìn Thành Quyết, van nài: “Anh có thể để em tự đi được không…”
Không ngoài dự đoán.
Anh trai của cô ta vô tình không nghe vào tai, Hác Kim Thiến đành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-tri-nho-ac-y-nhap-mong/526777/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.