Sau khi xin thôi việc ở Thịnh Danh, Kiều Bất Quy trở về nhà.
Kiều Bất Quy về căn phòng rộng 400 mét vuông được Thành Quyết cho trước đó.
Bởi vì cậu chuẩn bị bán căn phòng này đi.
Sau khi về nhà, cậu nghỉ ngơi một ngày.
Nói là nghỉ ngơi, nhưng trong căn phòng trống rỗng này vốn không có lấy một cái giường hay cái ghế, chứ đừng nói gì đến phương tiện giải trí.
Cho nên nói cụ thể, cậu là ngồi dưới sàn rồi tựa lưng vào tường, cứ thế mở to mắt ngẩn người.
Kiều Bất Quy nghỉ ngơi một ngày, trong phòng cũng tràn ngập khói thuốc cả một ngày.
Một ngày trôi qua, trong gạt tàn chất đầy tàn thuốc, trong phòng nồng nặc mùi nicotin.
Cậu ngửi mùi nicotin phiêu tán trong không khí, im lặng đứng dậy đi tới mở cửa sổ để mùi thuốc lá tản đi bớt, sau đó đi tắm, thay quần áo rồi đến nghĩa trang.
Nghĩa trang vẫn yên tĩnh và trang nghiêm.
Bầu trời phía trên cũng âm u giống như để hợp với hoàn cảnh.
Cậu đứng trước mộ của mẹ Kiều, im lặng không nói gì.
Trên bia mộ có dán di ảnh của mẹ Kiều, trong hình, mẹ Kiều vẫn nở nụ cười ấm áp dịu dàng.
Kiều Bất Quy đứng đó với vẻ mặt chết lặng, ánh mắt ngẩn ngơ và cô đơn.
Cậu không biết nên nói gì.
Trong lòng cậu đã khô cạn từ lâu, chỉ còn lại một vùng hoang vu.
Kiều Bất Quy lẳng lặng đứng trước mộ mẹ Kiều, giống như một pho tượng.
Mãi đến khi bầu trời được nắng chiều nhuộm đỏ, tuyến xe buýt cuối cùng sắp đến trạm dừng, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-tri-nho-ac-y-nhap-mong/526754/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.