Thành Quyết rơi vào hôn mê sâu. Ngày đầu tiên, Thành Quyết không tỉnh lại. Kiều Bất Quy cứ nghĩ là do tác dụng của rượu cồn, Thành Quyết cần có thời gian để tỉnh rượu lại, nên không cảm thấy có gì khác thường. Cho đến ngày thứ hai kể từ khi kết thúc buổi tiệc, Kiều Bất Quy thấy Thành Quyết vẫn ngủ say không có dấu hiệu tỉnh lại, lúc này cậu mới phát hiện ra sự tình không đúng. Trong phòng khách sạn, điện thoại của Thành Quyết đổ chuông mãi không có người bắt máy, Kiều Bất Quy lập tức chạy tới khách sạn kiểm tra tình huống của Thành Quyết. Đến khách sạn, Kiều Bất Quy dùng thẻ phòng mở cửa, khi vào trong phòng thì thấy Thành Quyết rơi vào trạng thái ngủ bất tỉnh nhân sự, trong lòng trở nên sốt sắng, cậu lập tức lấy điện thoại gọi cho bác sĩ tới kiểm tra tình trạng của Thành Quyết. Kiều Bất Quy kiên nhẫn ngồi đợi trong phòng khoảng một tiếng, một bác sĩ Beta mặc áo blouse trắng cầm hộp cứu thương chạy thục mạng tới. Bác sĩ đã tới, Kiều Bất Quy hơi né ra, trình bày tình trạng hiện tại của người bệnh. “Đây là sếp của tôi, hai ngày trước anh ta uống một ly rượu thì liền ngủ say, tới bây giờ chưa tỉnh lại lần nào.” Kiều Bất Quy nghiêm túc nói. “Chỉ uống một ly?” Bác sĩ hỏi. “Đúng vậy.” “Không ăn cái gì khác?” “Không có.” “Được, tôi biết rồi.” Sau khi đoán ra được phần nào ‘bệnh tình’ của người bệnh, bác sĩ xách hộp cứu thương đi đến bên cạnh mép giường. Bác sĩ lấy nhiệt kế và máy đo bỏ túi trong hộp ra. Bác sĩ đặt nhiệt kế vào cổ Thành Quyết, còn máy đo thì đặt trên đỉnh đầu của hắn. Theo một tiếng tích vang lên, trên máy đo hiện lên các số liệu biểu thị cho tình trạng sức khỏe hiện tại. Bác sĩ nhìn số liệu trên máy đo, rồi lại nhìn sang nhiệt kế. Nhiệt độ cơ thể bình thường. Không có vấn đề lớn. Bác sĩ cất máy đo và nhiệt kế vào hộp cứu thương, nói tiếp: “Tình trạng sức khỏe của sếp anh không có gì đáng ngại.” “Vậy sao anh ta ngủ hai ngày rồi mà vẫn chưa tỉnh?” Kiều Bất Quy thắc mắc hỏi. “Có phải sếp anh thường xuyên tăng ca?” Kiều Bất Quy nghe vậy bèn sửng sốt nói phải. “Thế thì đúng rồi.” Bác sĩ nói: “Sếp anh thường xuyên làm việc mệt nhọc, hai ngày trước uống một ly rượu liền ngủ say, chứng tỏ thân thể của sếp anh tự động mở ra trạng thái nghỉ ngơi và bồi dưỡng cơ thể, nên bây giờ anh ta chỉ là đang ngủ bù, sức khỏe không có gì đáng ngại.” Kiều Bất Quy nghe đến đây mới hiểu ra. Bác sĩ nói xong liền xách hộp cứu thương đứng lên. Kiều Bất Quy rất biết ý, lập tức lấy điện thoại ra chuyển khoản. Tất nhiên, số tiền này sẽ tìm chính chủ đòi lại sau. Trả tiền xong, bác sĩ lại dặn dò thêm: “Sếp anh nghỉ ngơi thêm hai-ba ngày nữa là có thể tỉnh, không cần phải quá lo lắng đâu.” “Cảm ơn bác sĩ, tôi biết rồi.” “À phải, còn nữa.” Trước khi đi, bác sĩ lại nói: “Sếp anh uống rượu và ngủ li bì mấy ngày liền, nếu tỉnh lại sẽ rất khó chịu, tốt hơn hết là anh nên pha sẵn một ly nước mật ong để bên cạnh.” “Cảm ơn bác sĩ.” Bác sĩ lịch sự chào tạm biệt với Kiều Bất Quy. Bởi vì bác sĩ cũng là Beta giống như Kiều Bất Quy nên anh ta không ngửi được mùi pheromone trong phòng đã nồng đậm đến mức đáng sợ. Vì trong phòng không có mật ong nên Kiều Bất Quy nhấc điện thoại bàn gọi đến quầy lễ tân, kêu họ đưa lên đây chút mật ong. Là một khách sạn năm sao cao cấp, khách hàng có đưa ra yêu cầu dù vô lý đến mấy cũng phải cố gắng thỏa mãn khách hàng. Vì vậy không lâu sau, một nhân viên phục vụ phòng là Alpha đưa đến một chai mật ong nhỏ. Cốc cốc. Cửa phòng bị gõ nhẹ. Sau đó, tiếng nói nhỏ nhẹ của nhân viên vang lên: “Chào quý khách, tôi đến đưa mật ong ạ.” Kiều Bất Quy đi tới mở cửa ra. Khoảng khắc cửa phòng mở ra, tức khắc mùi pheromone đàn hương mang theo công kích xông thẳng tới đối diện. Sắc mặt của nhân viên Alpha lập tức trắng bệch, vô thức lùi ra sau một bước. Không chỉ là trong căn phòng, ngay cả vị khách Beta trước mặt này cũng bị dính đầy mùi pheromone đàn hương. Mùi đàn hương thanh nhã mát lạnh bao bọc quanh người Kiều Bất Quy, tựa như cái kén bao trùm cả người cậu. Nhân viên Alpha giơ tay bịt mũi lại. Nhân viên này chỉ là một Alpha lặn bình thường, đứng trước pheromone của Alpha trội hoàn toàn bị lép vế và không sức phản kháng nào. Nhưng nhân viên này vẫn giữ vững tác phong chuyên nghiệp, không quên đưa thứ mà khách hàng yêu cầu, cho dù bị pheromone của Alpha trội tấn công khiến cơ thể run rẩy mất tự chủ, nhưng anh ta vẫn bình tĩnh đứng yên tại chỗ. Anh ta đưa chai mật ong cho Kiều Bất Quy. Kiều Bất Quy nhận lấy, rồi lễ phép nói một tiếng cảm ơn với nhân viên. Không ngờ, nhân viên đột nhiên lên tiếng gọi cậu lại. “Thưa… Thưa quý khách, chờ chút đã.” Nhân viên Alpha trẻ tuổi có chút sốt sắng và ngượng ngùng: “Quý khách có cần… Gọi thêm đồ dùng bảo hộ không ạ?” “…Đồ dùng bảo hộ?” Kiều Bất Quy nhíu mày, trên mặt tỏ ra kì lạ và do dự. “Vâng.” Nhân viên Alpha trẻ tuổi nghiêm túc gật đầu, ánh mắt như có như không liếc nhìn đằng sau cậu. Kiều Bất Quy phát hiện ra ánh mắt của nhân viên, lúc này mới hiểu ra. Cậu nhíu mày, dứt khoát từ chối. “Anh hiểu lầm rồi, tôi và người trong phòng không phải là quan hệ đó.” “Nhưng mà vị khách kia…” Nhân viên muốn nói lại thôi. “Cảm ơn ý tốt của anh, không cần đâu.” Kiều Bất Quy vô cảm nói, sau đó đóng cửa lại. Sau khi cửa phòng đóng lại thì nhân viên mới thốt ra nửa câu còn lại. “Đã đến kỳ nhạy cảm…” Nhưng mà Beta trong phòng kia lại không hay biết gì. Hai ngày trước, Alpha say rượu đã tháo xuống vòng ngăn chặn pheromone, không đeo vòng nên dĩ nhiên là không thấy tín hiệu đèn báo động và nhắc nhở, hơn nữa Beta còn không ngửi được mùi pheromone, vì thế chuyện Thành Quyết đã đến kỳ nhạy cảm hoàn toàn nằm ngoài khả năng nhận biết của Kiều Bất Quy. Đóng cửa phòng xong, Kiều Bất Quy cầm chai mật ong trong tay đi pha một ly nước mật ong cho sếp của mình. Cậu pha xong ly nước liền bưng đến đặt ở trên tủ đầu giường. Cậu đặt ly nước xuống, chuẩn bị xoay người rời đi. Làm một cấp dưới tận tâm xứng chức, xem như cậu đã hoàn thành xong nhiệm vụ hôm nay. Nhưng ngay lúc cậu chuẩn bị nhấc chân lên đi, bất thình lình Alpha đang ngủ say trên giường cử động nhẹ. Ngón tay của Thành Quyết giật giật, trước ánh nhìn nghi ngờ của Kiều Bất Quy, hắn từ từ mở hai mắt ra. Không biết có phải do vừa tỉnh lại hay không, ánh mắt của Thành Quyết hơi mông lung không rõ tiêu cự. Thấy sếp của mình cuối cùng cũng đã tỉnh, Kiều Bất Quy lạnh lùng cầm ly nước lên, làm một cấp dưới tận tâm xứng chức, nói: “Sếp Thành, ngài đã tỉnh lại, đây là ly nước mật ong bác sĩ đã dặn tôi pha cho ngài.” Nghe bên tai vang lên tiếng nói, con ngươi đen như mực của Thành Quyết chầm chậm liếc nhìn sang Kiều Bất Quy đứng bên cạnh giường. Hắn bình tĩnh nhìn cậu, không nói gì. Alpha cứ thế im lặng nhìn chằm chằm Beta một hồi, sau đó lên tiếng hỏi như thể không nhận ra đối phương: “Kiều… Bất Quy?” “Thưa sếp, là tôi.” Beta đáp. Ánh mắt tràn ngập cảnh giác của Alpha lúc này mới bình tĩnh lại. Thành Quyết không nhìn ly nước mật ong trước mặt, hắn từ từ chống tay ngồi dậy. Kiều Bất Quy thấy sếp mình không muốn uống nước, cậu thản nhiên cầm cái ly đặt xuống chỗ cũ. Lúc này, vẻ mặt của Thành Quyết cực kỳ lạnh lùng, không có chút ý cười nào. Vẫn là khí chất cao ngạo lạnh lùng của thường ngày, khiến người ta không dám lại gần. Đây mới là Thành Quyết mà cậu quen biết. Còn dáng vẻ yếu đuối, đáng thương, tủi thân lúc say rượu hôm nọ… Không phải là bộ dáng thật sự của Thành Quyết. Chẳng qua chỉ là trong lúc hắn bị rượu cồn làm mê loạn thần trí mà thôi. Sau khi Thành Quyết đứng dậy khỏi giường, không hiểu sao cảm thấy cả người nóng ran, hắn đưa tay cởi bớt nút áo trên cổ ra. Tâm trạng của hắn có chút bực bội và nóng nảy, giống như hắn đã quên mất gì đó. Dường như trong mơ hắn đã thấy được gì. Trong mơ có rất nhiều thứ. Nhưng sau khi tỉnh lại, hắn lại không nhớ nổi được chút gì. Hắn vừa đau đầu nhớ lại vừa cởi bớt nút áo. Cởi được một-hai nút áo, nhưng hắn vẫn còn thấy nóng bức vô cùng. …Làm sao để hết nóng đây? Alpha không hiểu nổi, hắn ngẩng đầu nhìn Beta bên kia, hỏi: “Cậu có mở máy điều hòa lên không?” Kiều Bất Quy lập tức lắc đầu. “Sếp Thành cảm thấy khó chịu sao?” “Nóng.” “Vậy để tôi kêu bác sĩ tới—” Kiều Bất Quy vừa nói vừa chuẩn bị lấy điện thoại ra kêu bác sĩ quay lại đây xem bệnh. “Không cần.” Thành Quyết từ chối ngay tắp lự. Cơ thể rõ ràng đang cực kỳ khó chịu nhưng lại không biết nguyên nhân là gì, khi biết Kiều Bất Quy muốn gọi người khác tới đây, ý thức của Thành Quyết đã không do dự từ chối ngay. Thành Quyết nghi ngờ nhíu mày. Tại sao hắn lại từ chối? Hắn suy nghĩ một chút, có lẽ là vì hắn không muốn ngửi thấy mùi người khác trong phòng. Mà hành động này… Thuộc về Alpha đang trong kỳ nhạy cảm, là hành động dùng pheromone để đánh dấu ‘lãnh thổ’. Kỳ nhạy cảm? Sau khi Thành Quyết nhận ra ba chữ này, hắn điều khiển cơ thể đang nóng ran của mình nhấc tay lên sờ cổ. Vòng ngăn chặn pheromone không có đeo. Hắn thầm hết hồn trong lòng, tầm mắt lập tức dời sang chỗ tủ đầu giường. Vòng ngăn chặn pheromone đang yên tĩnh nằm đó. Hắn nhớ ra là mình tự tay tháo vòng cổ xuống. Kỳ nhạy cảm ập tới quá bất ngờ. Từ sâu trong thân thể tỏa ra luồng nhiệt cực nóng, nhanh chóng bao trùm cả người hắn. Thành Quyết bắt đầu hít thở dồn dập. Tầm mắt của hắn lại nhìn sang Beta đứng bên cạnh. Mà lần này, ánh mắt của hắn đã hoàn toàn thay đổi. Beta nhớ lại vẻ mặt muốn nói lại thôi của nhân viên hồi nãy, cậu nhanh trí tìm ra được câu trả lời, bước chân vô thức lùi ra sau. Cậu bình tĩnh quay đầu nhìn về phía cửa phòng, đồng thời lặng lẽ lùi từng bước nhỏ tới chỗ cửa. “Sếp Thành, tôi bỗng nhớ ra mình còn chưa làm xong việc ở công ty, tôi xin phép về công ty trước…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]