Thấy Kiểu Bất Quy thẳng thắn ngả bài, không còn tiếp tục giả vờ trước mặt hắn nữa, Thành Quyết đứng tại chỗ không khỏi im lặng mấy giây.
“Kiều Bất Quy.” Giọng nói của Thành Quyết vừa khàn vừa nhỏ, mang theo ý trào phúng rõ rệt: “Tôi còn tưởng cậu sẽ tiếp tục giả vờ đến tận năm sau đi tìm đối tượng để kết hôn chứ.”
“Tôi không muốn giả vờ nữa, mệt rồi.” Ánh mắt của Kiều Bất Quy hơi u ám, trên mặt không có cảm xúc: “Không cần nói những lời vô nghĩa nữa, sếp Thành muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi.”
Thấy Kiều Bất Quy thúc giục, Thành Quyết lại cảm thấy không hốt hoảng không sốt sắng.
Hắn nhấc chân bước đến trước mặt Beta, vô cùng ưu nhã ngồi đối diện với cậu.
“Tại sao lại nói dối tôi ngay từ lúc bắt đầu.”
“Đáp án này không phải rất đơn giản sao?” Kiều Bất Quy nói bâng quơ: “Tất nhiên là không muốn ngài nhận ra.”
“Thế nên tại vì sao?” Thành Quyết cố chấp hỏi.
“Bởi vì bà Hác không muốn để sếp Thành phát hiện, tôi tất nhiên phải làm theo.”
“Cậu không giống kiểu người sẽ ngoan ngoãn nghe lời.” Thành Quyết chất vấn.
“Đúng là không giống.” Kiều Bất Quy tỏ ra lơ đãng, thờ ơ nói: “Nhưng tôi đã nhận tiền của bà Hác, dĩ nhiên là phải nghe lời bà ấy.”
Thành Quyết khựng lại, tỏ ra sửng sốt.
“Cậu nhận tiền của mẹ tôi?”
“Ừm.”
“Bao nhiêu?”
“À, nhiều quá nên không nhớ.” Beta dửng dưng đáp.
“Nếu cậu nhận tiền của mẹ tôi, vậy tại sao cậu còn ở… Nơi không dành cho người ở đó?”
Nghe vậy, Kiều Bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-tri-nho-ac-y-nhap-mong/526742/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.