Thành Quyết nhìn hoàn cảnh bên trong nhà, bỗng chốc không nói nên lời.
Hắn kinh ngạc đi vào phòng khách.
Trong phòng khách trống trải, ngoài không khí hư vô ra, thậm chí ngay cả một chỗ ngồi xuống cũng không có.
Cổ họng của Thành Quyết hơi chua xót.
Giờ phút này, trong lòng của hắn chỉ tràn ngập khổ sở và không nỡ.
Hắn nhấc chân xoay người đi vào phòng bếp.
Trong phòng bếp ít ra còn ‘đỡ’ hơn phòng khách một chút, còn có dụng cụ làm bếp các thứ.
Những dụng cụ làm bếp có thể góp thêm chút hơi người vào bốn bức tường lạnh lẽo này.
Nhưng dù vậy, dụng cụ làm bếp cũng chỉ có lác đác vài thứ, còn ít hơn cả một gia đình bình thường.
Một cái chén, một cái mâm, một cái thớt, một đôi đũa…
Mỗi một món đồ đơn lẻ như vậy đều thể hiện rõ cuộc sống cô độc và buồn tẻ của Kiều Bất Quy.
Thành Quyết nhìn cảnh tượng trong phòng bếp, nỗi chua xót trong lòng hắn vẫn không thuyên giảm chút nào, ngược lại chỉ càng thêm khổ sở.
Hắn cảm thấy không đành lòng và đau buồn, càng nhìn phòng bếp càng khiến khóe mắt hắn ê ẩm.
Mấy phút sau, hắn đau thương nhắm chặt mắt lại, xoay người rời khỏi phòng bếp.
Sau khi ra khỏi phòng bếp, hắn bước từng bước nặng nề đến phòng ngủ.
Cửa phòng ngủ không có đóng kín.
Vì thế còn chưa đặt chân vào phòng ngủ, xuyên qua cánh cửa chỉ khép hờ, Thành Quyết có thể nhìn thấy toàn bộ bên trong phòng.
Tận mắt chứng kiến cảnh tượng bên trong phòng ngủ, bước chân của hắn khựng lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-tri-nho-ac-y-nhap-mong/526739/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.