Thành Quyết không nói gì.
Hắn im lặng một hồi lâu.
Tất cả nghi ngờ trong lòng chớp mắt bị đánh tan.
Giờ phút này, trong đầu Thành Quyết toàn tràn ngập hai chữ ‘nói nhiều’.
Hai chữ này liên tục vang vọng trong đầu hắn, lặp đi lặp lại khiến hai tai ù hết cả lên, giống như ma chú niệm không dứt bên tai vậy.
Thành Quyết ngồi im không nhúc nhích, giống như hồn đã lìa khỏi xác.
Kiều Thượng Ngu ngồi bên cạnh, mãi mà không thấy Thành Quyết đáp lại, nên đành chủ động lên tiếng nói: “Anh Thành còn chuyện gì nữa không?”
Không có trả lời.
Cậu liền cho đó là đối phương ngầm thừa nhận, cậu nhấc tay mở cửa xe, chuẩn bị rời khỏi.
Nghe thấy tiếng cửa xe bị kéo ra, Thành Quyết giống như bị đánh giật mình tỉnh lại.
Hắn lên tiếng gọi cậu lại.
“Đây là số điện thoại của tôi, xxx-xxxx-xxxx.” Hắn trầm giọng nói: “Suy nghĩ kỹ xong thì gọi.”
Thân hình của Kiều Thượng Ngu hơi khựng lại, sau đó bình tĩnh ừ một tiếng.
Lên tiếng đáp lại xong, Kiều Thượng Ngu lại nhổm người muốn bước xuống xe, Thành Quyết thấy vậy gọi cậu lại lần nữa.
Chỉ thấy Thành Quyết nghiêng mặt sang, nhìn cậu với ánh mắt bình tĩnh, nói: “Không cần ghi lại số điện thoại?”
“Không cần, trí nhớ của tôi tốt.”
Kiều Thượng Ngu đơ mặt, không đỏ mặt tim đập nhanh nói xong, sau đó nhấc tay đóng cửa xe lại.
Trí nhớ tốt?
Tất nhiên là không phải.
Mà là… Số điện thoại này không biết cậu từng đã chủ động gọi tới bao nhiêu lần, dãy số sớm khắc sâu vào tim cậu, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-tri-nho-ac-y-nhap-mong/526723/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.