Thành Quyết nghe Kiều Thượng Ngu nói đã quên, hơi khựng lại.
Có điều với thời gian khoảng hai tháng kể từ khi bọn họ gặp nhau trong bệnh viện, nói đã quên lần trước mình nói gì thì cũng hợp lý.
Đồng thời trong khoảng thời gian này, Thành Quyết cũng đã sớm quên mất Beta vô cớ xuất hiện trong phòng bệnh khi hắn tỉnh lại…
Nhưng trí nhớ của hắn luôn luôn không tệ.
Khoảnh khắc nhận ra Beta này, trong đầu hắn lập tức hiện ra vẻ mặt điềm đạm đáng yêu của Beta bị mẹ hắn cắt ngang không cho nói hết câu lúc ở trong bệnh viện.
“Quên?” Thành Quyết ngồi trong xe khoan thai nói: “Không sao, để tôi giúp cậu nhớ lại.”
Kiều Thượng Ngu bình tĩnh ngồi trong xe, thái độ tỉnh táo và ổn định.
Một bên.
Thành Quyết không nhanh không chậm nói rõ từng câu từng chữ.
“Câu thứ nhất, ‘Thành Quyết, chẳng lẽ anh đã quên—’”
“Câu thứ hai, ‘Bác Hác, bác đang nói gì vậy? Rõ ràng con là—’”
Thành Quyết thong thả nói xong, sau đó lạnh nhạt đưa ra nghi vấn của mình.
“Một, nguyên câu hoàn chỉnh của hai lời nói trên là gì?”
“Hai, tại sao cậu biết tôi, và biết mẹ tôi?”
Thành Quyết chất vấn vô cùng hùng hồn.
Vẻ mặt của Kiều Thượng Ngu vẫn điềm tĩnh, giọng điệu từ tốn nhẹ nhàng không vội vã.
Cậu thản nhiên giải đáp nghi vấn của Thành Quyết.
“Câu thứ nhất, ‘chẳng lẽ anh quên mất tôi là bạn của anh rồi sao’.”
“Câu thứ hai, ‘rõ ràng tôi là bạn của anh Thành’.”
“Cuối cùng, tôi là nhìn thấy ở trên ti vi.”
Kiều Thượng Ngu mặt không đỏ tim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-tri-nho-ac-y-nhap-mong/526721/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.