Bên kia.
Sau khi dì Từ và Kiều Thượng Ngu ôm nhau khóc cả một buổi chiều, dì Từ là người đầu tiên phấn chấn trở lại.
Cô hít một hơi thật sâu, sau đó lấy khăn giấy trong túi xách ra lau nước mắt trên mặt mình một cách thô lỗ.
Cô trợn mắt, cố gắng ngăn không cho dòng lệ còn sót nơi khóe mi sắp sửa chực trào ra.
“…Đi thôi.” Dì Từ khàn khàn nói với Kiều Thượng Ngu: “Không thể ở bệnh viện hoài được, chúng ta nên đón mẹ con về nhà, và túc trực bên linh đường cho mẹ con.”
Kiều Thượng Ngu im lặng chốc lát, sau đó lặng lẽ nhắm hai mắt lại.
Cậu âm thầm nuốt hết phần nước mắt còn lại vào.
Một hồi lâu sau, cậu mới bình phục lại tâm trạng rồi mở mắt ra. Ra chươ?g ?ha?h ?hất tại == ?r?m?r?y? ?.?? ==
“Vâng.” Cậu đáp.
“Chúng ta đi thôi, đi vì mẹ con, vì người bạn tốt của dì…” Dì Từ hơi ngập ngừng, nở một nụ cười tối nghĩa: “Làm ‘thủ tục ra viện’.”
Kiều Thượng Ngu lại lên tiếng đáp.
Dì Từ nói vậy nhưng vẫn lưu luyến nhìn về phía giường bệnh.
Ánh mắt của cô vô cùng quyến luyến.
Người bạn dịu dàng hiền lành của cô… Hy vọng kiếp sau hai người vẫn tiếp tục làm bạn tốt.
Dì Từ đau thương nhìn mẹ Kiều nằm trên giường bệnh lần cuối, sau đó cắn răng quyết tâm xoay người rời đi.
Kiều Thượng Ngu đứng tại chỗ, quay đầu nhìn giường bệnh một hồi lâu.
Cậu cứ đứng mãi đó không nhúc nhích.
Cậu hé miệng muốn nói, nhưng vì quá đau buồn, giống như đã mất khả năng phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-tri-nho-ac-y-nhap-mong/526714/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.