Sau khi Thành Quyết nắm cổ tay của Bùi Giác, hắn vô thức liếc mắt nhìn vào lòng bàn tay của đối phương.
Hắn thấy được một chiếc nhẫn.
Thành Quyết run rẩy nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trong tay Bùi Giác.
Hắn có cảm giác… Chiếc nhẫn này có vẻ hơi quen thuộc.
Mặc dù không biết là của ai, nhưng chẳng hiểu tại sao, hắn vô cùng chắc chắn không phải là của Bùi Giác.
Hơn nữa trong lúc này, nhìn Bùi Giác cầm chiếc nhẫn trong tay, hắn không hiểu tại sao lại cảm thấy cực kỳ chướng mắt.
Trong khi Thành Quyết đang run sợ, Bùi Giác bị nắm cổ tay bỗng lên tiếng vô cùng khôn khéo: “Trong lúc em nhìn tủ quần áo của anh Thành thì tình cờ tìm thấy một cặp nhẫn, chắc chắn là anh Thành mua cho em, đúng chứ ạ?”
Đôi mắt to tròn sáng lấp lánh của cậu ta nhìn Thành Quyết.
Thành Quyết bác bỏ không chút do dự: “Không phải.”
Nghe Thành Quyết bác bỏ, vẻ mặt của Bùi Giác lập tức sượng trân, hoàn toàn không kịp lường trước.
Tức khắc trong đầu cậu ta liên tưởng đến Beta vô liêm sỉ làm liếm chó đeo bám dây dưa Thành Quyết trong lời đồn kia.
Nhất thời cậu ta nảy ra một suy đoán vừa tức cười vừa đáng sợ.
Suy đoán này quá mức hoang đường, vì thế lúc này cậu ta bỗng lên tiếng.
Bùi Giác không hề nghĩ ngợi mà thốt lên: “Không lẽ cặp nhẫn này, là anh mua cho—”
“Cái gì?” Thành Quyết nhíu mày ra vẻ khó hiểu, hỏi ngược lại.
Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Thành Quyết, Bùi Giác đột nhiên nhớ lại lời cảnh cáo lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-tri-nho-ac-y-nhap-mong/526708/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.