Suốt đoạn đường về nhà tôi không nói câu nào. Về đến nhà thì ngay lập tức đi thẳng lên phòng, đến chốt an toàn trong phòng cũng khóa lại.
Cứ như vậy mà ở trong phòng suốt nửa ngày.
Không muốn gặp ai.
Đến Asahi tôi cũng không muốn gặp.
Trong lòng tôi rối như tơ vò, rất nhiều câu hỏi cứ bám chặt lấy tôi đòi một đáp án, thứ đáp án mà chẳng ai biết được sẽ chính xác được bao nhiêu phần trăm.
Tôi co người nằm trên thảm lông, lồng ngực lại bắt đầu co rút từng cơn, đau đớn đến mức như bị ai bóp nghẹt.
Đến việc hít thở bình thường bây giờ cũng thật là một điều xa xỉ.
Điện thoại bị tôi vứt trên giường không ngừng vang lên âm thông báo tin nhắn, những câu nói khi nãy của Huyễn Diệt cứ luẩn quẩn trong cái bộ nhớ đáng thương của tôi, như cái máy thu âm không ngừng phát lại những gì mà nó đã thu được.
“Đến tận bây giờ, vẫn là luôn lừa gạt nhau hay sao…”
Tôi cũng chẳng rõ bản thân đã nằm trên sàn được bao lâu, chỉ là cảm thấy lúc nào thời gian cũng trôi rất chậm và luôn khiến cho tôi cảm thấy mệt mỏi đến kiệt quệ.
“Nếu như thật sự cảm thấy hối hận, thì con có nên buông bỏ không?”
Trong phòng chỉ có một mình tôi, ngoài tiếng máy lạnh rì rì, tiếng thông báo từ điện thoại thì chẳng còn ai hay bất kỳ thứ âm thanh nào nữa cả.
“Con rất thích anh ấy, thật sự rất thích anh ấy… Nhưng mà tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-trang/3505014/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.