Tôi không thể ngủ được. 
Những chuyện ngày xưa lại như dòng thác mạnh mẽ đổ về, mực nước dâng lên, lấp đầy tôi bằng những hồi ức thảm hại. 
Phải nói như thế nào cho đúng nhỉ… 
Rõ ràng người sai không phải là tôi, nhưng tại sao người chịu đựng những trận đau đớn này lại luôn là tôi? 
Tôi lại nhớ về bản thân năm tám tuổi. 
Tôi thật sự không nhớ được bản thân đã phải chịu đựng hay nhìn thấy cảnh gì để đổi lại kết quả… Chỉ cần chậm thêm một tiếng, thì trên đời này sẽ không còn Tần Cửu Ngọc nữa rồi. 
Nhưng mà lúc đó tôi rõ ràng chỉ là một đứa trẻ mới có tám tuổi, làm gì có lòng để nghĩ đến cái chết một cách sâu sắc như bây giờ đâu chứ. 
Tôi nằm trong lòng anh, không dám động đậy. Cứ giữ nguyên một tư thế như vậy từ lúc anh ấy dần chìm vào giấc ngủ, cho đến khi anh ấy ngủ say. Cứ nằm bất động một chỗ tôi lại nhớ đến khoảnh khắc bản thân bị chôn vùi nữa người trong tuyết. 
Xung quanh tôi ngoài tiếng gió thổi thì chẳng thể nghe được bất kỳ âm thanh nào nữa. Bầu trời nặng một màu xám xịt, hoa tuyết bay trắng một vùng, rơi xuống người tôi nhưng lại chẳng hề tan đi. 
Tôi chỉ hít thở được những hơi rất nhẹ, trên ngực rất đau. Cho dù đang bị tuyết vùi lấp nhưng tôi lại không cảm thấy lạnh. Tôi đã rất sợ, cũng đã khóc rất nhiều. 
Nhưng rồi đến cơn đau tôi cũng không cảm nhận được dù chỉ là một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-trang/3352440/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.