Sau khi cắt chỉ vết thương xong Tần Nguyệt cảm thấy cả người nhẹ đi không ít, cái cây nạng mà cô mang theo bên mình gần nửa tháng kia cuối cùng cũng có thể trả cho Phó Dịch Bắc.
Có điều lúc cô trả sắc mặt anh không được tốt cho lắm, chắc là anh chê cô sài cũ xong rồi mới chịu trả, nhưng cô nghèo không có tiền trả lại anh nên chỉ biết cười trừ chạy lấy người.
Phó Dịch Bắc nghiến răng nghiến lợi nói:
"Ăn cơm lẹ chút, để tôi mà chờ lâu thì em khỏi cần bổ túc nữa!"
Cô đây là trù anh về sau gãy chân để được sài cái nạng chết tiệt này đó à!
Tần Nguyệt vẩy vẩy tay với anh, cười tới vô tội đáp:
"Biết rồi."
Dù chân đã cắt chỉ nhưng vì vết thương mới kéo da non nên Tần Nguyệt không dám đi nhanh, lúc đi vào nhà thì đã thấy một nhà ba người La Thận Khâm đang ăn cơm tối.
Ông vừa liếc mắt đã thấy cô vội buông đũa xuống hỏi:
"Đi cắt chỉ về rồi hả con?"
Tần Nguyệt nhìn qua cười nhẹ đáp:
"Vâng ạ."
"Vậy tới ăn cơm luôn đi con, cũng tới giờ cơm rồi."
La Thận Khâm đứng lên muốn đi tới kéo tay cô, đã lâu thế rồi ông không thể để con bé cứ ăn uống trong phòng ngủ mãi như thế.
Nhưng phụ ý nghĩ của ông, Tần Nguyệt đã nhanh hơn một bước từ chối.
"Con không đói ạ, con về phòng trước đây."
Cô mặc kệ La Thận Khâm còn đang muốn khuyên can cùng ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-trang-nho-cua-pho-dich-bac/2947606/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.