Trước cửa phòng vệ sinh nữ, hai nữ sinh bước ra dè dặt nhìn thiếu niên cao lớn đứng ngay cửa mà không khỏi thầm thì với nhau rồi chạy đi thật nhanh.
Phó Dịch Bắc nhìn đồng hồ đã hơn 15 phút từ lúc Tần Nguyệt bỏ chạy vào bên trong, anh nhíu mày mất kiên nhẫn thò đầu vào trong nói lớn:
"Nếu em còn không ra, anh sẽ vào đấy đè em ra hôn tiếp đấy!"
Quả nhiên anh dứt lời thì cánh cửa phòng vệ sinh duy nhất đang đóng kia lạch cạch mở ra, Tần Nguyệt hai má vẫn còn ửng đỏ đáng nghi mặt mày hậm hực đi ra.
"Em trốn trong đấy làm gì thế?"
Phó Dịch Bắc thế mà còn không biết điều, anh cợt nhả huých vai cô trêu chọc hỏi.
Tần Nguyệt tức lắm nhưng lại ngượng không dám nhìn thẳng vào anh, thế là cô nhìn đi chỗ khác hậm hực đáp:
"Làm gì kệ tôi."
Bên tai truyền đến tiếng cười trầm thấp của anh, Tần Nguyệt khó hiểu quay sang nhìn chỉ thấy khoé môi người nào đó còn dính vết son màu đỏ hồng trong rất chướng mắt.
Phó Dịch Bắc đêm nay cười nhiều đến mức khoé môi có chút mỏi, anh hắng giọng một cái nắm lấy tay cô bước đi.
"Khiêu vũ sắp bắt đầu rồi, chúng ta mau đi thôi."
Tần Nguyệt có muốn rút tay về cũng không được, mặc anh lôi kéo cô nhíu mày nhỏ giọng nói:
"Tôi có biết khiêu vũ đâu mà đi!"
Phó Dịch Bắc thả tay cô ra rồi luồng tay xuống ôm lấy eo cô, anh nói:
"Đừng lo, anh dạy em."
Tông giọng anh rất trầm và ấm, lúc kề bên tai cô nói giọng anh bất giác lại nhỏ nhẹ đi vài phần, tim Tần Nguyệt đập nhanh hai nhịp cô bất giác nhìn qua sườn mặt góc cạnh của anh.
Phó Dịch Bắc cũng đúng lúc quay đầu bốn mắt chạm nhau với cô, Tần Nguyệt khẽ nuốt nước bọt chần chừ giây lát đưa tay lên lau đi vết son bên khoé môi anh.
Phó Dịch Bắc vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt Tần Nguyệt khiến cô lúng túng nhìn sang chỗ khác nói:
"Nơi đó... dính son."
Khoé môi Phó Dịch Bắc dần dần cong lên khiến nụ cười nở rộ trên gương mặt điển trai, anh bật cười tay càng xiết chặt eo cô hơn, anh thấp giọng nói khẽ:
"Phi tang chứng cứ cơ đấy."
Sảnh lớn nhộn nhịp giờ đây được chừa ra một khoảng trống lớn ở giữa, từng cặp đôi nắm tay nhau tiến vào sàn nhảy.
Mà Phó Dịch Bắc và Tần Nguyệt lại là trung tâm của sự chú ý hiện tại, không phải hai người nhảy đẹp ra sao cũng không phải hai người xứng đôi thế nào, mà là...
Phó Dịch Bắc kiêu ngạo thế nào ai ai cũng biết thế mà giờ đây anh lại đang cúi đầu dịu dàng nói gì đó bên tai Tần Nguyệt, điều đáng nói hơn là hai chân của Tần Nguyệt đang dẫm lên hai chân anh!
"Em ghi nhớ được nhịp điệu chưa?"
Phó Dịch Bắc như cười như không hỏi cô, Tần Nguyệt vì không biết khiêu vũ nên mới bất đắc dĩ dẫm lên chân anh thế này, nghe anh hỏi cô khẽ gật đầu mím môi đáp:
"Nhớ rồi."
"Vậy thì tốt, giờ thì em khiêu vũ cho anh xem nào!"
Hai chân Tần Nguyệt đáp đất, cô nghiêm túc nhớ lại từng lời anh hướng dẫn ban nảy sau đó nương theo nhịp bước của anh cùng anh khiêu vũ một điệu.
Mới dạy sơ sơ mà cô đã nhảy được rất khá thế này, Phó Dịch Bắc rất hài lòng với sự thông minh của Tần Nguyệt.
"Xoay nào."
Anh dứt lời liền lùi về sau một bước sau đó nâng tay cô lên cao để cô xoay một vòng, sau đó anh liền áp người tới vững vàng ôm lấy eo cô.
Tần Nguyệt bị anh xoay một vòng có hơi choáng váng thất thần mà nhìn anh, Phó Dịch Bắc cười càng ôm cô chặt hơn.
La Thận Khâm đứng bên ngoài nhìn một màn này có chút không nói thành lời mà nhìn Phó Chính Khâm bên cạnh.
"Haha, bọn trẻ thân thiết quá chú ha!"
Ông cụ Phó bớt chút thời gian đến bữa tiệc, ông híp híp mắt nhìn thằng cháu mình rồi khẽ hừ một tiếng mắng:
"Đồ nít quỷ!"
La Thận Khâm lập tức ngậm miệng trăn trối.
Ở một góc ánh đèn không chiếu tới Huỳnh Long Nam khẽ nhìn Trình Duệ đang ngây người nhìn vào sàn nhảy bên cạnh, hỏi:
"Cậu thích Tần Nguyệt đúng không?"
Trình Duệ bỗng giật mình thu tầm mắt về, cười cười nhìn Huỳnh Long Nam.
"Cậu nói nhăng nói cuội gì vậy."
Huỳnh Long Nam cười khan một tiếng.
"Tớ nói nhăng nói cuội á? Vậy mỗi lần Tần Nguyệt xuất hiện thì ánh mắt của cậu luôn dán lên người cậu ấy là có ý gì đây?"
Trình Duệ không đồng ý với lời này của Huỳnh Long Nam, anh phản bác:
"Đó là vì tớ cảm thấy Tần Nguyệt và tớ là đồng bệnh tương liên!"
Huỳnh Long Nam lắc đầu ngao ngán nói:
"Người trong cuộc luôn mù mờ, cậu nói hai người đồng bệnh tương liên nên luôn quan tâm cậu ấy hơn người khác á! Cậu chắc chưa?"
Lần này Trình Duệ không phản bác được, vì anh đang ngẩn người suy nghĩ xem mình có thật sự quan tâm Tần Nguyệt nhiều hơn so với người khác như lời Huỳnh Long Nam nói không?
Huỳnh Long Nam thấy Trình Duệ ngây người thì thở dài, anh ta lại quay sang muốn nhìn thử coi Lưu Khiêm Thuận có ở cạnh không sao không nghe anh ta lên tiếng.
Vừa quay qua nhìn thì người vẫn còn bên cạnh, nhưng là đang bận bịu nắm lấy vạt váy phía sau của Nguyễn Ân Vân không cho cô nàng nhào qua bên kia cắn chết Lý Nhã Vi.
Ở gần đó Lý Nhã Vi, La Tuệ Lăng cùng Triệu Cảnh Dật cũng đang nhìn về phía sàn nhảy mỗi người một vẻ mặt.
"Nhìn kìa, cóc ghẻ mà tưởng mình là thiên nga! Cô ta đang nghĩ bản thân là chủ nhân của bữa tiệc này à?"
Lý Nhã Vi khinh miệt liếc nhìn bóng lưng Tần Nguyệt trên sàn nhảy, La Tuệ Lăng bên cạnh vẻ mặt buồn thiu kéo kéo tay cô ta.
"Cậu nhỏ giọng thôi, ba mà nghe được thì sẽ không hay đâu."
Lý Nhã Vi hừ lạnh chọc nhẹ ngón tay lên trán La Tuệ Lăng, hận rèn sắt không thành thép nói:
"Cậu đó, con nhỏ kia đã leo lên đầu cậu ngồi rồi mà còn bênh vực nó. Cậu nhìn xem anh Dịch Bắc của cậu sắp bị nó cướp mất rồi kia kìa!"
"Tớ..."
La Tuệ Lăng cắn cắn môi ấp úng một hồi rồi lại không nói năng gì, trong rất ủy khuất đáng thương.
Triệu Cảnh Dật bị Tần Nguyệt đánh nứt xương chân mới khỏi không lâu, nợ mới thù cũ, thấy La Tuệ Lăng vì Tần Nguyệt mà buồn rầu liền nghiến răng nghiến lợi nói:
"Nhã Vi nói đúng, em hiền quá rồi Tuệ Lăng à! Nếu là anh, anh nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tử tế mới thôi!"
La Tuệ Lăng vội trừng mắt lườm anh ta, nhỏ giọng trách cứ.
"Không cho anh làm bậy! Lần trước chân anh như thế còn không biết lỗi ư!"
Triệu Cảnh Dật nghe thế càng tức điên.
"Lỗi gì? Anh không có lỗi!"
Vẻ mặt La Tuệ Lăng càng nghiêm túc hơn, cô ta nhíu mày nắm lấy cổ tay Triệu Cảnh Dật vừa nói vừa mếu máo.
"Anh không được gây rắc rối cho Tần Nguyệt nữa! Nếu không ba em mà biết thì chuyện sẽ không xong đâu, không chừng ba sẽ trách em xúi giục anh đấy!"
Thấy cô ta sắp khóc Triệu Cảnh Dật liền ngậm miệng không cãi lại nữa.
"Rồi rồi, anh không động tới cô ta!"
La Tuệ Lăng hít mũi lại quay sang kéo tay Lý Nhã Vi.
"Cả cậu nữa, đừng gây sự với Tần Nguyệt! Ba rất thương cậu ấy, nếu cậu ấy bị ức hiếp chắc chắn ba sẽ rất tức giận."
Lý Nhã Vi miệng cười cho có lệ gật đầu đáp ứng cô ta:
"Được được, nghe cậu hết."
Nhưng nhân lúc La Tuệ Lăng không nhìn thấy Lý Nhã Vi và Triệu Cảnh Dật lại âm thầm nhìn nhau một cái tự hiểu.
Có những kẻ tự cho là đúng đắn nếu càng nói không được thì họ lại càng muốn làm theo ý mình, mà La Tuệ Lăng hiển nhiên đánh trúng vào tâm tư tự cho mình là đúng của Lý Nhã Vi và Triệu Cảnh Dật.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]