Một mùa Xuân nữa lại đến, trước cổng lớn uy nghiêm của trường quân đội Phó Dịch Bắc lững thững vác cái ba lô màu đen trên vai bước ra.
Anh vừa ngẩng đầu lên đã thấy một cô gái đang đứng đưa lưng về phía anh, cô như gầy hơn và có chút cao hơn trước, một thân váy dài đến đầu gối thướt tha yêu kiều.
Như cảm nhận được có người đang nhìn, cô quay sang nở một nụ cười nhẹ nhàng tựa như cơn gió mùa Xuân khi thấy anh.
"Dịch Bắc."
Giọng nói này, âm điệu này, anh cách vài hôm sẽ nghe thấy từ loa di động truyền đến nhưng lại không thoả mãn bằng tận tai nghe cô gọi.
Anh đi đến khom lưng ôm lấy cô khe khẽ thở dài nhẹ nhõm, người thật quả nhiên cảm giác ấm áp mềm mại hơn nhiều.
"Không phải anh bảo cứ ở nhà chờ anh về đón rồi ư?"
Tần Nguyệt chắp tay ra sau lưng bẽn lẽn nhoẻn môi cười.
"Dù sao cũng phải ngồi xe về thành phố G, để anh chạy đi chạy lại thì tốn thời gian lắm."
Lúc tách nhau ra cô cúi mắt nhìn hai tay anh khi nhìn đến các vết xước nông sâu trên da thịt vốn lành lặn của anh, lòng cô xót xa nhẹ cầm lấy hai tay anh lên nhìn nhìn.
"Anh đó, cứ để bản thân chịu phạt mãi thế!"
Cô ủ rũ nhíu mi, lần này do anh bị phạt nên được trường cho về nhà ăn Tết trễ hơn người khác.
Phó Dịch Bắc chả sao cả ngược lại còn nắm lấy hai tay cô bóp hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-trang-nho-cua-pho-dich-bac/2947211/chuong-96.html