Trình Duệ càng đến gần thì càng thấy rõ hai mắt Tần Nguyệt đỏ bừng, anh mím môi đưa đồ trên tay sang cho cô.
"Thím giúp việc nhà em nhờ anh đưa cho em."
Tần Nguyệt nhìn hai cái bánh bao được bọc trong túi ni lông thì có hơi muốn khóc tiếp, cô vươn tay nhận lấy không nói hai lời há miệng ăn.
Dù cho cổ họng khô khan, dù cho bánh bao khó nuốt cô vẫn cắn răng mà ăn. Trong căn nhà kia ngoại trừ La Thận Khâm đi sớm về trễ thì cũng chỉ có mỗi thím Hà thương tình mà giấu cho cô chút đồ ăn.
Trình Duệ nhìn cô ăn bánh bao đến nghẹn ngào thì lòng đau không tả nổi, anh ngồi xuống cạnh cô đưa qua một bình giữ nhiệt.
"Uống chút trà đi, cái này nấu với vài vị thuốc bắc rất có ít cho việc bổ máu."
Mẹ anh thân thể cũng không tốt nên trong nhà thường có mấy loại trà bổ huyết mát gan này, Trình Duệ nghĩ đến cô nên xuống bếp nấu một ít mang sang lại không ngờ gặp được thím Hà giữa chừng.
"Tiểu Nguyệt!"
Trình Duệ gọi, lúc này Tần Nguyệt mới phát hiện anh đã không gọi thẳng tên cô như trước nữa.
Trình Duệ cười khổ đưa tay vỗ vỗ lên đầu cô.
"Uất ức lớn như thế tại sao lại không chịu nói ra?"
Tần Nguyệt cụp mắt khó khăn nuốt bánh bao xuống dạ dày.
"Tự mình hiểu lấy là được, tớ không muốn làm phiền người khác."
Trình Duệ thở dài.
"Cậu làm tớ cứ ngỡ cậu... Mang thai."
Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-trang-nho-cua-pho-dich-bac/2947199/chuong-106.html