Đã không tìm thì thôi, một khi Thẩm Thanh Ngạn nhúng tay vào thì không gì là có thể che giấu ông.
Kể cả lý lịch từ bé của Tần Khả Linh hay thậm chí hiện tại Tần Nguyệt đã bị đưa đi đến đất nước nào ông đều tìm ra không xót một chi tiết.
Cho nên lúc cầm kết quả kiểm tra trên tay ngoại trừ Thẩm Thiên Thành không hay biết gì thì ba người nhà họ Thẩm đã mỗi người một cảm xúc không nói thành lời.
Nước M đã dần vào đông tuyết rơi lả tả trắng xoá một vùng trời, Bạch Thanh Cát cùng Trần Diệp có lẽ cả đời này cũng không quên được khoảnh khắc ngày hôm ấy.
Cô gái nhỏ vốn đã gầy nay lại càng gầy hơn, trong bộ đồng phục của nhân viên phục vụ lúc cô cúi người nói "chúc ngon miệng" với khách hàng trông cơ thể cô càng nhỏ bé.
Cô vẫn cười êm ái như thế mặc cho khách hàng trước mặt có thái độ như thế nào, trong suốt cả quá trình làm việc chạy ngược xuôi cô luôn năng nổ hết mình.
Nhưng lúc bước ra khỏi cách cửa của nhà hàng, nụ hôn trên môi cả ngày như đã bị đông cứng bởi gió rét cuối cùng cũng có thể trút bỏ đi.
Cô mệt mỏi xoa cổ lại phát hiện bàn tay đã sớm nứt nẻ vì thời tiết đến đau rát, cô cũng chỉ nhíu mày rồi hà hơi vào tay cho đỡ lạnh.
"Bé con."
Hốc mắt Bạch Thanh Cát đỏ hoe, một cụ bà đã ngoài 60 nhưng lưng vẫn thẳng tắp lại vì khoảnh khắc Tần Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-trang-nho-cua-pho-dich-bac/2947163/chuong-122.html