Trời đã sầm tối, đèn đường hiu hắt rọi xuống con đường vắng bóng người. Tần Nguyệt ngồi xổm trước cổng nhà, hai tay cô ôm lấy đầu gối vô cùng kiên trì ấn gọi vào dẫy số di động quen thuộc kia.
(Thuê bao quý khách vừa gọi hiện tại không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.)
Tiếng nói máy móc của tổng đài cứ vang lên rồi ngừng, cho đến khi hai chân cô tê mỏi, nước mắt dâng trào khoé mi cũng không thể gọi thông được.
Sau giây phút mừng rỡ khi được giáo sư Carles nhận làm học trò Tần Nguyệt mới lo lắng không yên về một vấn đề khác.
Nếu cô không quay về vậy Phó Dịch Bắc có ghét bỏ cô không? Là cô thất hẹn với anh, là cô rời đi mà không nói, giờ đây có cơ hội trở về nhưng cô lại từ bỏ. Anh sẽ ghét bỏ cô đúng không?
Thế là dưới sự lo lắng và sợ hãi cô đắn đo mãi mới lấy đủ can đảm gọi cho anh, nhưng rồi từng cuộc gọi đi đều thuê bao, cô dần trở nên bướng bỉnh gọi đi gọi lại mãi như thế.
Từ thấp thỏm lại trở thành tia cố chấp, không biết đến lần thứ bao nhiêu không gọi được cho anh, cuối cùng cô bật khóc thất thanh.
Cô biết mình ích kỷ, nhưng anh thật sự không cần cô nữa sao? Cô cũng không muốn như vậy đâu mà.
"Hức!"
Tần Nguyệt co ro ngồi đó nức nở từng tiếng nhỏ vụn.
Cót két...
Cánh cổng sắt từ từ được mở ra từ bên trong, Bạch Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-trang-nho-cua-pho-dich-bac/2947160/chuong-125.html