Trận bóng buồn tẻ kết thúc lúc nào Tần Nguyệt đều không hay biết, cả người cô không chút sức lực ngồi đờ ra đó, hồn phách như trôi dạt về 9 năm trước...
Ngạn Dật Hiên nói xong mọi chuyện liền đánh hơi được không khí không ổn, anh liền đứng lên kéo Thẩm Thiên Thành.
"Đánh xong rồi thì về nhà."
Thẩm Thiên Thành chưa kịp uống hớp nước đã bị kéo đi thì nổi điên.
"Cậu muốn làm cái quỷ gì nữa đây! Thả ra coi!"
Ngạn Dật Hiên giả điếc một tay kéo Thẩm Thiên Thành một tay đưa lên chỉ về phía Tần Nguyệt với Phó Dịch Bắc.
"Của ai tự người đó đưa về."
Phó Dịch Bắc nhìn sang Tần Nguyệt đang thả hồn theo mây gió thì chỉ nhíu mày không đáp.
"Cái gì mà của ai tự người đó đưa về hả? Mẹ nó thả tay lão tử ra, tên chết tiệt này!"
Nhưng tiếc là Thẩm Thiên Thành dù cao lớn nhưng cũng không địch lại sức lực của Ngạn Dật Hiên.
Cuối cùng trên sân chỉ còn lại hai người, Phó Dịch Bắc không tình nguyện lắm đi đến đá vào chân Tần Nguyệt.
"Về thôi."
"À, ờ..."
Tần Nguyệt gật gù theo bản năng, rồi đứng lên đi theo anh như một đứa trẻ không phân được trắng đen.
Đi được một đoạn cuối cùng Phó Dịch Bắc không nhìn nổi nữa, anh nghiêng đầu mặt mày nghiêm nghị trầm giọng hỏi cô.
"Bị cái gì vậy?"
Tần Nguyệt há miệng một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, cô chớp mắt nhìn anh chăm chú. Bỗng chốc cô nắm lấy vạt áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-trang-nho-cua-pho-dich-bac/2947147/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.