Bị anh quát, Tần Nguyệt giật mình tới ú ớ.
"Em..."
"Em cái gì mà em!"
Phó Dịch Bắc lại quát ầm lên khiến cho mọi người đều nhìn về phía họ.
"Em chê chỗ này chưa đủ loạn hay không đủ nguy hiểm mà con vác mạng tới đây hả!?"
"Em tới để cứu người chứ không phải làm một kẻ phiền phức! Anh quát cái gì chứ?"
Tần Nguyệt giật mình lần hai thì bắt đầu nổi nóng lên, cô ngẩng cổ gân giọng quát lại vào mặt anh.
"Em!"
Phó Dịch Bắc nhìn chiếc áo blouse trắng trên người cô thì chợt cứng họng, anh cắn răng một phát tóm lấy cô kéo ra một bên yên tĩnh hơn.
Tần Nguyệt bị anh nửa ôm nửa kéo có muốn giãy ra cũng không được, Phó Dịch Bắc đẩy cô ngồi xuống một gốc cây rồi nói:
"Dám chạy loạn thì coi chừng!"
Tần Nguyệt hất tay anh ra lại thấy anh thế mà xoay người đi luôn, cô cắn răng phút chốc ủ rũ cúi đầu vừa tức vừa ức.
Phó Dịch Bắc đi lấy bánh mì cùng nước uống trở lại đã thấy Tần Nguyệt như quả cà héo ngồi đó, anh hít sâu một hơi rồi thở dài.
"Này."
Bên má bị cái gì đó chọc vào Tần Nguyệt nghiêng đầu chỉ thấy một ổ bánh mì, cô lại liếc mắt nhìn sang người đang cầm nó.
Phó Dịch Bắc ngồi xuống cạnh cô, anh đem bánh mì nhét vào tay cô rồi bảo:
"Ăn nhanh đi."
Thấy cô không ừ hử cũng chẳng động đậy, anh nghiến răng nói tiếp:
"Một là tự ăn, hai là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-trang-nho-cua-pho-dich-bac/2947138/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.