Tần Nguyệt mang thai con đầu lòng cả hai nhà Phó Thẩm đều vô cùng vui mừng và rất chờ mong ngày đứa trẻ chào đời.
Trộm vía Tần Nguyệt không hề bị thai nghén quá nghiêm trọng, sau 3 tháng đầu thai kỳ thai nhi dần ổn định hơn và Tần Nguyệt ngày càng ăn ngon ngủ ngon.
Ai cũng bảo đứa bé trong bụng Tần Nguyệt rất ngoan và hiểu chuyện nhưng Phó Dịch Bắc lại không thấy thế.
Ngoại trừ lúc tên nhóc này đói sẽ đạp nhẹ vài cái ra thì chỉ cần Phó Dịch Bắc đến gần là nó như muốn chơi với anh một trận bóng đá vậy.
Anh sờ bên này nó liền đá, anh sờ bên kia nó liền độn qua một bên. Tần Nguyệt cũng chỉ biết dở khóc dở cười với con trai sắp chào đời, cô an ủi Phó Dịch Bắc.
"Con trai là đang chào đón anh đó."
Phó Dịch Bắc nhếch môi cười không nổi.
"Em chắc không? Anh cứ cảm thấy nó đá anh cho bỏ ghét vậy."
Cho đến tận lúc Tần Nguyệt lâm bồn Phó Dịch Bắc luôn đồng hành cùng cô trong xuyên suốt quá trình.
Bác sĩ hô "ra rồi, ra rồi!" Phó Dịch Bắc mới như thở phào một hơi xót thương đưa tay lau mồ hôi trên trán Tần Nguyệt.
"Con ra rồi, em có mệt lắm không?"
Anh hỏi với giọng điệu đầy lo lắng, từng tiếng kêu than từng giọt mồ hôi và cả những cơn đau như xé toạc cơ thể của cô. Phó Dịch Bắc bất lực đứng nhìn hối hận đến mức tự trách vì sao phải để cô sinh con!
Nhưng Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-trang-nho-cua-pho-dich-bac/2947110/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.