Những bóng dáng vật vờ không có sức sống, những thi thể nằm la liệt trên mặt đất vì đói, tiếng khóc than, ai oán tạo nên một khung cảnh bi thương đến cùng cực. Có người không chịu nổi mà tự tìm đến cái chết, có người nhắm mắt phó mặc cho số phận. Cũng có một số người lại buông thả bản thân, để phần con trong mình trỗi dậy, dẫm đạp lên đạo đức để tồn tại. Xã hội trở lên loạn lạc, loài người đứng trước bờ vực của sự diệt vong.
So sánh giữa các căn cứ thì căn cứ Hướng Dương của Dương Thanh Ngọc có tỉ lệ tử vong thấp nhất. Dù ăn không đủ no nhưng ít ra trong bụng mỗi người còn có tí nước cháo loãng để cầm hơi. Vẫn tốt hơn chỗ khác nhiều lắm! Chỉ là tình trạng này không kéo dài được bao lâu. Kho vật tư dự trữ của bọn họ đã trống rỗng.
Không còn cách nào khác, mọi người buộc phải ra ngoài tìm kiếm vật tư để sinh tồn, trong đó có Thanh Ngọc.
Giữa trưa, mặt trời toả ra từng luồng không khí nóng rực, gay gắt như muốn thiêu rụi mọi thứ xung quanh. Nhiệt độ lúc này đã lên đến năm mươi độ, không khí vô cùng ngột ngạt.
Thanh Ngọc nhìn khung cảnh bên ngoài qua cửa sổ. Ánh nắng chói chang bao phủ lên vạn vật, làm nổi bật lên sự hoang tàn, đổ nát của cảnh vật nơi đây.
Xung quanh tĩnh lặng đến đáng sợ. Ngoài tiếng động cơ xe của bọn họ thì chẳng có lấy nổi một âm thanh nào khác. Cô cụp xuống mi mắt, không tiếp tục nhìn ra bên ngoài nữa, bắt đầu kiểm kê lại số vật tư của cả đội.
Trong mạt thế, rất nhiều dịch bệnh nguy hiểm bùng phát đến giờ vẫn chưa tìm ra cách điều trị. Mà mầm mống gây bệnh đều xuất phát từ rác thải cùng xác chết đang phân hủy.
Phòng bệnh hơn chữa bệnh. Thanh Ngọc đã sớm hình thành nên thói quen này.
Bọn họ đã tiến vào thành phố A. Bên trong vô cùng hỗn loạn. Đồ vật, xe cộ nằm ngổn ngang trên đường, cả đội không thể tiếp tục lái xe đi vào sâu bên trong.
- Mọi người xuống xe, chúng ta đi bộ vào bên trong.
Hùng đưa ra quyết định. Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi xe.
Trước mạt thế, thành phố A được xem là thành phố phát triển bậc nhất cả nước. Nơi đây nổi tiếng với sự nhộn nhịp và sầm uất với những toà nhà cao chọc trời, những trung tâm thương mại xa xỉ, cùng phố ẩm thực đa dạng các món ăn ngon.
Thế nhưng ngay lúc này, hiện ra trước mặt Thannh Ngọc là một khung cảnh hoàn toàn khác biệt. Những toà nhà đổ nát, các công trình kiến trúc bị phá hoại nặng nề, hàng loạt thi thể nằm la liệt cùng vết máu kéo dài. Tất cả khiến người ta không khỏi sởn gai ốc. Rõ ràng đang giữa trưa hè, không khí đột nhiên lại trở nên lạnh lẽo đến lạ thường.
Trong bóng râm, nơi ánh mặt trời không chiếu đến, từng bầy zombie tụ tập lại thành đàn. Con nào con đấy há ra những cái miệng chứa đầy một bồn máu thi nhau cắn xé thức ăn. Từng tảng thịt lớn trên cơ thể con người bị chúng cắn đứt, ruột gan cũng bị lôi hẳn ra phía bên ngoài. Khung cảnh máu me tưởng chừng như chỉ có ở trong những bộ phim kinh dị lại xuất hiện ngay trước mắt cả đội.
Bỗng một con zombie mặc đồ bảo vệ rách rưới dừng việc tranh giành đồ ăn với đồng loại, ngơ ngẩn nhìn về phía Tây. Chỗ đó là nơi bọn họ vừa đi qua!
Đôi mắt nó trắng giã, khuôn mặt cũng đã thối rữa không nhìn ra hình dạng. Trên những vết thương loang lổ của nó có những vật thể màu trắng đang bò lúc nhúc nhìn vô cùng ghê tởm.
Con zombie bảo vệ nhìn một lúc lâu cũng không phát hiện ra điều gì khác lạ, nó lại tiếp tục há miệng xé phần thịt ở cẳng chân vừa cướp được. Khuôn mặt lộ ra sự đắc trí cùng hưng phấn.
Mạnh trốn đằng sau bức tường, vội vuốt ngực trấn an bản thân. Trên trán cậu đổ không ít mồ hôi vì sợ. Lúc nãy, cậu không cẩn thận giẫm phải một vỏ lon nước ngọt nằm lăn lốc trên đường. Dù âm thanh không lớn nhưng con zombie bảo vệ kia vẫn nghe thấy được.
- Nói nhỏ thôi, coi chừng nó nghe thấy.
Hùng hích tay Mạnh nhắc nhở. Cảnh vừa nãy cũng doạ anh không nhẹ. Chỗ đó cũng phải có đến hơn hai nghìn con zombie. Dù dị năng của bọn họ có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể chiến đấu với số lượng lớn zombie như thế.
Nếu bị phát hiện, cả đội vỏn vẹn hơn hai mươi người sẽ bị cả ngàn, cả vạn con zombie bao vây. Nghĩ đến đó, Hùng không khỏi rùng mình. Như thế cũng quá đáng sợ rồi!
Hùng không ngờ đám zombie trong thành phố A lại thăng cấp nhanh như vậy. Khác với thời kì đầu mạt thế, chỉ trong vòng ba năm không ngừng tiến hóa, chúng đã không còn sợ ánh sáng mặt trời, ngay cả tốc độ và sức mạnh cũng tăng dần theo cấp bậc.
Cũng may cả đám kịp trốn đi, cộng thêm dị năng của Thanh Ngọc giúp che mắt zombie, mọi người mới thoát khỏi ải này.
Lúc này, Thanh Ngọc đang không ngừng hấp thụ tinh hạch tạo ra vòng bảo hộ xung quanh mọi người. Vòng bảo hộ này nhìn rất mỏng manh nhưng lại vô cùng hữu hiệu trong việc đánh lừa khứu giác của zombie, khiến chúng không thể đánh hơi ra bọn họ.
Từng viên tinh hạch sáng lấp lánh nằm ở trong bàn tay của Thanh Ngọc nhanh chóng vỡ nát, trán cô đã lấm tấm mồ hôi. Việc duy trì vòng bảo hộ tiêu tốn rất nhiều dị năng, đến nỗi mà số vụn tinh hạch đã chất thành đống nhỏ dưới chân cô. Thanh Ngọc cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
- Thanh Ngọc, cô dùng số tinh hạch này đi.
Mạnh dốc ra một đống tinh hạch từ trong balo. Đây là tinh hạch cậu tích góp được trong những lần chiến đấu với zombie trước đó. Số tinh hạch trong tay Thanh Ngọc không còn nhiều, có chỗ tinh hạch này, có lẽ cô ấy có thể duy trì thêm được một chút thời gian cho cả đội.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]