Trời đã tối, ở đây không an toàn, cô cần phải tìm chỗ ở cho đêm nay. Thanh Ngọc nhìn bé trai một hồi rồi thở dài. Cô cũng không thể bỏ mặc đứa bé ở đây được.
- Em tên là gì?
- Tùng Dương ạ.
-Được rồi Dương, chúng ta đi thôi. Trời tối rồi.
Ánh mắt Dương trừng lớn, giống như không thể tin được vào tai mình. Chị ấy muốn dẫn cậu đi sao? Từ khi mạt thế xảy ra, cậu đã cầu cứu rất nhiều người nhưng ai cũng nhìn cậu bằng những ánh mắt đầy thương hại. Hầu như tất cả mọi người trong phố đều đã rời đi, chỉ còn có cậu và gia đình ông Sáu. Dương hiểu, mạt thế đến mọi người còn không rõ sống chết như nào, sao họ có thể mang theo cậu đi được. Huống hồ gì theo lời mọi người nói, trên người cậu còn có một gánh nặng khác. Bọn họ gánh vác không nổi.
Tùng Dương cảm thấy tủi thân mà bật khóc nức nở, nước mắt nước mũi tràn ra khiến khuôn mặt dính đầy bùn đất, lấm lem hệt như một chú mèo mướp.
- Em còn khóc nữa là quái vật sẽ đến bắt em đi đấy.
Buổi tối zombie minh mẫn hơn rất nhiều, nghe được âm thanh, zombie sẽ kéo đến đây. Thanh Ngọc thấy Dương cứ khóc mãi nên đành doạ.
Nghe đến quái vật, đôi mắt Dương trừng lớn. Khóc to sẽ thu hút quái vật đến sao? Thì ra là như vậy...
Nghĩ đến mấy con quái vật đáng sợ ăn thịt người, Dương bịt chặt lấy miệng, ngăn cho âm thanh phát ra. Khuôn mặt dần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-trang-mau/2987441/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.