Gió lướt qua, tiếng hét đau đớn hòa lẫn tiếng khóc của trẻ con từ trong bụi chuối đẩy lùi hơi thở chết chóc bao trùm xung quanh. Mỗi lần tiếng khóc lũ trẻ ré lên thì có cái gì đó lại siết chặt mà chỉ cần thêm một lúc nữa là chẳng thể tách rời khỏi chúng. Người đàn bà cắn chặt môi, nhắm mắt lại, quay mặt đi mặc kệ nước mắt tuôn rơi lã chã cất giọng thều thào:
- Mang đi, mau mang đi.. chúng phải sống. Chúng ta sắp chết đói đến nơi rồi
Sáu tháng rồi! Thòi gian đủ để chăm sóc và tạm biệt chúng một cách tử. Giấu cả một quãng thời gian cuối cùng cũng đến ngày đưa chúng đến ơi tạm biệt cái đói nghèo của họ mãi mãi
Người đàn ông vuốt ve gương mặt của vợ mình, quỳ thụp xuống khóc không thành tiếng nhìn nguời đàn bà vì mình mà cam tâm chịu khổ. Hắn trách cuộc sông bất công lại càng trách hắn vô dụng. Hắn chờ người phụ nữ mỉm cười lần cuối nhìn chúng rồi ôm xộc lũ trẻ lên chạy đi mất hút.
Vừa chạy hắn vừa nhớ lại khoảnh khắc đón vợ về, nhớ lại lời hứa mang lại cuộc sống tốt nhất có thể để cưng chiều cô ấy đến cuối đời.. rồi mấy năm nay lúa chết hàng loạt, tô thuế nặng nề khiến gia đình hắn lâm vào cảnh khốn cùng. Bây giờ thì miếng ăn còn chẳng đủ, ruộng dần mất hết. Những kẻ bình thường như hắn luôn là những kẻ chịu đòn đầu tiên khi tai họa ập tới. Còn lũ nhà giàu thì chuyện này lại chẳng đáng một xu, trôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-trang-den/2985956/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.