Ánh chiều tà lướt nhẹ trên da, hơi ấm chiếu rọi lan ra cơ thể, sắc lửa rực cháy trong ánh hoàng hôn nhuốm lấy gương mặt ườn trên đôi tay lay lay trong làn gió mát lạnh, đôi mắt cứng lại một chỗ rồi díp xuống. Hơi thở đều đều mỗi lúc một nhỏ lại phập phùng thoáng qua: "Tham lam liệu có phải muốn thêm một chút bình yên nữa thế này không tham.. lam.." Ánh nhìn mờ dần chìm vào không gian an tĩnh, buông bỏ mọi thứ như cơn gió trong vắt không còn lo lắng, sợ hãi, buồn bã, tham vọng.. cuốn mãi đến nơi không còn hơi thở con người. Rồi cũng chỉ một lúc Nương lại giật mình tỉnh giấc nhận ra cô vẫn còn sống vẫn còn thở cần phải ăn và bản thân đang bán mạng tìm đường sống.
- Nương.. có phải bệnh rồi không? Hay ta cho gọi thầy thuốc tới khám cho con nhé! Nhớ giữ gìn sức khỏe cho tốt nếu không bệnh thì không tốt đâu
Nương giật mình ngẩng đầu nhìn quản gia đang chìa tay mới chú ý có người đã vào trong phòng mà mình không hề hay biết. Nhận thấy ánh nhìn lo lắng của ông cô khua tay lắc đầu lia lịa biểu thị không có gì cả lại cảm giác được ánh nhìn của tên đó, ánh nhìn muốn phanh sống thây mình
- Sao.. mới được vài ngày mà quên luôn công việc rồi à không làm nổi muốn nghỉ rồi sao. Đừng tưởng con chó qua vài ngày được ăn cơm người thì không cần làm chó nữa. Lẽ ra ngươi nên trở về với công việc này sớm hơn thì mới phát huy tác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-trang-den/2985950/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.