Sáng sớm ngày đầu tiên của năm mới, Dương Tranh Minh lái xe đến đón Đào Khê đến một nghĩa trang ở ngoại ô thành phố. Tối hôm qua Đào Khê nói với anh ta cậu muốn đến tảo mộ Phương Tuệ.
Trong cảnh quan của nghĩa trang, sắc trời còn sớm, sương mù trắng mờ mịt bao trùm xuống nghĩa địa không người. Đào Khê đi theo Dương Tranh Minh rất lâu mới đến trước mộ của Phương Tuệ.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy mẹ cậu, cách một ngôi mộ.
Sau khi Dương Tranh Minh qua thăm Phương Tuệ thì đi tới cách đó không xa, để lại một mình Đào Khê ở lại trò chuyện với Phương Tuệ.
Đào Khê đặt một bó hồng trắng xuống trước bia mộ, cánh hoa trắng như tuyết còn đọng sương ban mai. Cậu ngồi xổm xuống nhìn bia mộ, đưa tay vuốt ve dòng chữ được khắc trên mặt bia mát lạnh.
Hình ảnh trên bia mộ của Phương Tuệ được thay đổi ngay sau khi cô mất, một đôi mắt xinh đẹp dịu dàng nhìn chăm chú những người đến đây thăm cô. Hàng năm mỗi người đến thăm đều già đi, nhưng người trong hình mãi mãi dừng lại ở độ tuổi trẻ trung xuân thì của thiếu nữ.
Đào Khê lẳng lặng ngắm rất lâu, giống như đang đối mặt với người mẹ trong hình của mình, cậu nhẹ nhàng nói: “Mẹ ơi, con đến thăm mẹ đây, mẹ có nhìn thấy con không?”
Trên nghĩa trang chỉ loáng thoáng nghe được tiếng gió và tiếng chim hót, một lúc lâu sau cậu mới hướng về phía bia mộ nói tiếp:
“Mẹ ơi, con về nhà rồi.”
“Ông bà ngoại đối xử với con rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-trang-den-ben-em/1798792/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.